Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1946

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn dường như muốn giải thích với nàng, “Tô tiểu thư, tại hạ có việc muốn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy âm thanh nên đến xem.”Đêm hôm khuya khoắt, lại định đi đâu, bên ngoài là vùng hoang dã.Lúc này Thẩm tam cùng Doãn Thiếu Đường cũng chạy đến, hiển nhiên là hai người vừa từ trong chăn bò ra.Hắc y nhân kia thấy càng ngày càng nhiều người hơn, lập tức nổi giận, nếu cứ kỳ kèo đến ngày mai, có phải là sẽ dẫn toàn bộ mọi người vây xem sao?Móng tay sắc nhọn của hắn đâm sâu hơn một chút, Nhạc Phong Nhi kêu thảm một tiếng, máu đỏ tươi chảy dài.“Sao nào, tại hạ đề nghị đổi người, chẳng lẽ có người không muốn?”Hắn khiêu khích nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt, “Cuối cùng là trong hai người ai sẽ ra quyết định?”Nếu là để cho Tô Mạt nói, nàng tất nhiên sẽ không nỡ, Nhạc Phong Nhi định làm gì chứ, đêm hôm khuya khoắt, tự mình chạy ra ngoài làm chuyện mờ ám, giờ bị kẻ địch bắt được, có chết đi thì sẽ giảm bớt phiền toái cho nàng.Quan trọng là còn muốn lấy người kia làm trao đổi để cứu Lan Nhược, nàng đầu óc u mê thì mới chịu đáp ứng.Hoàng Phủ Cẩn dường như biết Tô Mạt không chịu đáp ứng, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi.Nhạc Phong Nhi sợ tới mức không dám khóc, đáng thương nhìn Tô Mạt, mong rằng nàng sẽ cứu mình.Tô Mạt lạnh nhạt nhìn nàng ta, tuy rằng trong mắt nàng ta tràn đầy cầu xin và tuyệt vọng, nhưng Tô Mạt vẫn nhìn thấy được oán hận và hằn thù, trách cứ nếu không phải do mình thì nàng ta sẽ không thành như vậy.“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?” Tô Mạt nhàn nhạt hỏi.“Có gì tốt mà hỏi, chẳng lẽ muốn gả cho tại hạ sao?” Hắc y nhân kia hừ một tiếng ánh mắt bỉ ổi nhìn Tô Mạt.Hai mắt Hoàng Phủ Cẩn nheo lại, lập tức khí thế lạnh lùng, giọng nói lạnh băng nói: “Các hạ cho rằng bắt được người trong tay thì có thể chắc chắn sao? Quản không được miệng của mình, đừng nói là thuộc hạ của mình, ngay cả ngươi cũng phải để lại.”Hắc y nhân kia hừ một tiếng, “Đổi hay không đổi!”Tô Mạt nói: “Ngươi đưa Lan Nhược tới, trao đổi người sống, còn nữ nhân này, thì đổi với ngươi. Nếu không đổi, ngươi cũng phải chết ở đây.”Nhạc Phong Nhi vừa nghe xong lập tức sợ chết ngất.Hắc y nhân vừa thấy nàng ta không có ích, hiện giờ lại còn ngất đi mang thêm phiền toái cho hắn, nhưng nếu buông nàng ta ra, bản thân hắn vẫn là không đi được.“Thuận tiện...” Tô Mạt chậm rãi nói: “Ta còn phải dâng giải dược cho Thiên Diện Yêu Xà.”Mấy ngày nữa là thời điểm nàng ta cần dùng đến giải dược, nếu Thiên Diện Yêu Xà tự cho rằng mình lợi hại, hoặc là tin tưởng tổ chức của bọn họ nổi tiếng về độc dược, có ý định thử xem tư vị độc phát tác như thế nào, thì cũng có thể thử một lần.

Hắn dường như muốn giải thích với nàng, “Tô tiểu thư, tại hạ có việc muốn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy âm thanh nên đến xem.”

Đêm hôm khuya khoắt, lại định đi đâu, bên ngoài là vùng hoang dã.

Lúc này Thẩm tam cùng Doãn Thiếu Đường cũng chạy đến, hiển nhiên là hai người vừa từ trong chăn bò ra.

Hắc y nhân kia thấy càng ngày càng nhiều người hơn, lập tức nổi giận, nếu cứ kỳ kèo đến ngày mai, có phải là sẽ dẫn toàn bộ mọi người vây xem sao?

Móng tay sắc nhọn của hắn đâm sâu hơn một chút, Nhạc Phong Nhi kêu thảm một tiếng, máu đỏ tươi chảy dài.

“Sao nào, tại hạ đề nghị đổi người, chẳng lẽ có người không muốn?”

Hắn khiêu khích nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt, “Cuối cùng là trong hai người ai sẽ ra quyết định?”

Nếu là để cho Tô Mạt nói, nàng tất nhiên sẽ không nỡ, Nhạc Phong Nhi định làm gì chứ, đêm hôm khuya khoắt, tự mình chạy ra ngoài làm chuyện mờ ám, giờ bị kẻ địch bắt được, có chết đi thì sẽ giảm bớt phiền toái cho nàng.

Quan trọng là còn muốn lấy người kia làm trao đổi để cứu Lan Nhược, nàng đầu óc u mê thì mới chịu đáp ứng.

Hoàng Phủ Cẩn dường như biết Tô Mạt không chịu đáp ứng, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi.

Nhạc Phong Nhi sợ tới mức không dám khóc, đáng thương nhìn Tô Mạt, mong rằng nàng sẽ cứu mình.

Tô Mạt lạnh nhạt nhìn nàng ta, tuy rằng trong mắt nàng ta tràn đầy cầu xin và tuyệt vọng, nhưng Tô Mạt vẫn nhìn thấy được oán hận và hằn thù, trách cứ nếu không phải do mình thì nàng ta sẽ không thành như vậy.

“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?” Tô Mạt nhàn nhạt hỏi.

“Có gì tốt mà hỏi, chẳng lẽ muốn gả cho tại hạ sao?” Hắc y nhân kia hừ một tiếng ánh mắt bỉ ổi nhìn Tô Mạt.

Hai mắt Hoàng Phủ Cẩn nheo lại, lập tức khí thế lạnh lùng, giọng nói lạnh băng nói: “Các hạ cho rằng bắt được người trong tay thì có thể chắc chắn sao? Quản không được miệng của mình, đừng nói là thuộc hạ của mình, ngay cả ngươi cũng phải để lại.”

Hắc y nhân kia hừ một tiếng, “Đổi hay không đổi!”

Tô Mạt nói: “Ngươi đưa Lan Nhược tới, trao đổi người sống, còn nữ nhân này, thì đổi với ngươi. Nếu không đổi, ngươi cũng phải chết ở đây.”

Nhạc Phong Nhi vừa nghe xong lập tức sợ chết ngất.

Hắc y nhân vừa thấy nàng ta không có ích, hiện giờ lại còn ngất đi mang thêm phiền toái cho hắn, nhưng nếu buông nàng ta ra, bản thân hắn vẫn là không đi được.

“Thuận tiện...” Tô Mạt chậm rãi nói: “Ta còn phải dâng giải dược cho Thiên Diện Yêu Xà.”

Mấy ngày nữa là thời điểm nàng ta cần dùng đến giải dược, nếu Thiên Diện Yêu Xà tự cho rằng mình lợi hại, hoặc là tin tưởng tổ chức của bọn họ nổi tiếng về độc dược, có ý định thử xem tư vị độc phát tác như thế nào, thì cũng có thể thử một lần.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn dường như muốn giải thích với nàng, “Tô tiểu thư, tại hạ có việc muốn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy âm thanh nên đến xem.”Đêm hôm khuya khoắt, lại định đi đâu, bên ngoài là vùng hoang dã.Lúc này Thẩm tam cùng Doãn Thiếu Đường cũng chạy đến, hiển nhiên là hai người vừa từ trong chăn bò ra.Hắc y nhân kia thấy càng ngày càng nhiều người hơn, lập tức nổi giận, nếu cứ kỳ kèo đến ngày mai, có phải là sẽ dẫn toàn bộ mọi người vây xem sao?Móng tay sắc nhọn của hắn đâm sâu hơn một chút, Nhạc Phong Nhi kêu thảm một tiếng, máu đỏ tươi chảy dài.“Sao nào, tại hạ đề nghị đổi người, chẳng lẽ có người không muốn?”Hắn khiêu khích nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt, “Cuối cùng là trong hai người ai sẽ ra quyết định?”Nếu là để cho Tô Mạt nói, nàng tất nhiên sẽ không nỡ, Nhạc Phong Nhi định làm gì chứ, đêm hôm khuya khoắt, tự mình chạy ra ngoài làm chuyện mờ ám, giờ bị kẻ địch bắt được, có chết đi thì sẽ giảm bớt phiền toái cho nàng.Quan trọng là còn muốn lấy người kia làm trao đổi để cứu Lan Nhược, nàng đầu óc u mê thì mới chịu đáp ứng.Hoàng Phủ Cẩn dường như biết Tô Mạt không chịu đáp ứng, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi.Nhạc Phong Nhi sợ tới mức không dám khóc, đáng thương nhìn Tô Mạt, mong rằng nàng sẽ cứu mình.Tô Mạt lạnh nhạt nhìn nàng ta, tuy rằng trong mắt nàng ta tràn đầy cầu xin và tuyệt vọng, nhưng Tô Mạt vẫn nhìn thấy được oán hận và hằn thù, trách cứ nếu không phải do mình thì nàng ta sẽ không thành như vậy.“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?” Tô Mạt nhàn nhạt hỏi.“Có gì tốt mà hỏi, chẳng lẽ muốn gả cho tại hạ sao?” Hắc y nhân kia hừ một tiếng ánh mắt bỉ ổi nhìn Tô Mạt.Hai mắt Hoàng Phủ Cẩn nheo lại, lập tức khí thế lạnh lùng, giọng nói lạnh băng nói: “Các hạ cho rằng bắt được người trong tay thì có thể chắc chắn sao? Quản không được miệng của mình, đừng nói là thuộc hạ của mình, ngay cả ngươi cũng phải để lại.”Hắc y nhân kia hừ một tiếng, “Đổi hay không đổi!”Tô Mạt nói: “Ngươi đưa Lan Nhược tới, trao đổi người sống, còn nữ nhân này, thì đổi với ngươi. Nếu không đổi, ngươi cũng phải chết ở đây.”Nhạc Phong Nhi vừa nghe xong lập tức sợ chết ngất.Hắc y nhân vừa thấy nàng ta không có ích, hiện giờ lại còn ngất đi mang thêm phiền toái cho hắn, nhưng nếu buông nàng ta ra, bản thân hắn vẫn là không đi được.“Thuận tiện...” Tô Mạt chậm rãi nói: “Ta còn phải dâng giải dược cho Thiên Diện Yêu Xà.”Mấy ngày nữa là thời điểm nàng ta cần dùng đến giải dược, nếu Thiên Diện Yêu Xà tự cho rằng mình lợi hại, hoặc là tin tưởng tổ chức của bọn họ nổi tiếng về độc dược, có ý định thử xem tư vị độc phát tác như thế nào, thì cũng có thể thử một lần.

Chương 1946