Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1960
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hai mắt Nhạc Phong Nhi sáng lên, bình tĩnh nhìn Thẩm Tinh Tinh, lại lắc đầu nói: “Tô tiểu thư túc trí đa mưu, ta không biết.”Thẩm Tinh Tinh tiếp tục suy đoán, “Mới lúc nãy, chúng ta hỏi nàng ta muốn đối phó với những người đó như thế nào, vậy mà nàng ta lại không chịu nói, khẳng định là có âm mưu gì đó. Ta đã nói là chuyện gì đó kỳ quái, chúng ta đi Duy Dương, nàng ta cũng đi, chúng ta đi tham gia du hội, nàng ta cũng đi. Chúng ta xuôi nam, lại gặp nàng ta.”Nàng đã đón được người khiêu vũ kia khẳng định là Tô Mạt.Hơn nữa còn dùng tên tuổi của nàng lừa bịp xung quanh, cho dù có người nói nàng là người khác nhận sai, nàng cũng không chịu tin, nhất định đổ lỗi cho Tô Mạt.Nhạc Phong Nhi muốn nói lại thôi, nhìn Thẩm Tinh Tinh một cái, thần sắc có chút khẩn trương, lại nhìn ra bên ngoài, rồi do dự nói: “Thẩm tiểu thư, có câu này không biết có nên nói hay không.”Thẩm Tinh Tinh rất ghét người nào nói chuyện không dứt khoát, “Muốn nói thì nói, không muốn thì đừng nói.”Loại tình huống này, nàng ta một dạng muốn nói, lại làm ra vẻ bản thân vô cùng khó xử.Thẩm Tinh Tinh hận nhất là người nói chuyện không thẳng thắn với mình.Nhạc Phong Nhi cắn môi, rồi nói: “Thật ra ta hoài nghi Tô tiểu thư lần này xuôi nam, là nhằm vào sinh ý của Thẩm gia các ngươi.”“Cái gì?” Thẩm Tinh Tinh mở to hai mắt nhìn, “Nàng ta dám!”Nhạc Phong Nhi ý bảo nàng nói nhỏ thôi, Linh Đang hiểu ý đi ra cửa canh.Nhạc Phong Nhi lại nói: “Là như vậy, nàng ta ở kinh thành không thể hỗn hơn nữa, tiên đế và tân đế cũng không dung nàng ta được nữa. Nàng ta muốn trở về Trữ Chây, nhưng mà nhiều thế hệ không thể làm quan nữa, vì vơ vét của cải, đã nghĩ đến buôn bán. Ở phía Bắc sợ triều đình ngăn chặn nàng ta, cho nên nàng ta muốn đi về phía Nam. Nhưng tiểu thư nghĩ xem, phía nam đã là thiên hạ của Thẩm gia, hiện giờ nàng ta muốn nhảy vào. Nàng ta tự nhiên phải nghĩ cách rồi.”Thẩm Tinh Tinh tức giận đứng lên, hừ nói: “Nàng ta nghĩ hay lắm. Hiện giờ cha ta không quản nhiều, chuyện làm ăn trong nhà đều là đại ca, nhị ca, tam ca quản lý. Tuy rằng bọn họ không lợi hại như phụ thân, nhưng cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ai dám dễ dàng đắc tội?”Nhạc Phong Nhi lắc đầu, “Tiểu thư không biết rồi, Tô tiểu thư vô cùng lợi hại, thiện dụng mưu kế, hơn nữa lại giỏi về mượn sức người. Nói không chừng mục tiêu của nàng là tam ca của tiểu thư đấy.”Thẩm Tinh Tinh suy nghĩ, rõ ràng Tam ca mới gặp Tô Mạt, nhưng mấy ngày nay luôn khen nàng ta không dứt lời, khen nàng ta là kỳ nữ đương thời.
Hai mắt Nhạc Phong Nhi sáng lên, bình tĩnh nhìn Thẩm Tinh Tinh, lại lắc đầu nói: “Tô tiểu thư túc trí đa mưu, ta không biết.”
Thẩm Tinh Tinh tiếp tục suy đoán, “Mới lúc nãy, chúng ta hỏi nàng ta muốn đối phó với những người đó như thế nào, vậy mà nàng ta lại không chịu nói, khẳng định là có âm mưu gì đó. Ta đã nói là chuyện gì đó kỳ quái, chúng ta đi Duy Dương, nàng ta cũng đi, chúng ta đi tham gia du hội, nàng ta cũng đi. Chúng ta xuôi nam, lại gặp nàng ta.”
Nàng đã đón được người khiêu vũ kia khẳng định là Tô Mạt.
Hơn nữa còn dùng tên tuổi của nàng lừa bịp xung quanh, cho dù có người nói nàng là người khác nhận sai, nàng cũng không chịu tin, nhất định đổ lỗi cho Tô Mạt.
Nhạc Phong Nhi muốn nói lại thôi, nhìn Thẩm Tinh Tinh một cái, thần sắc có chút khẩn trương, lại nhìn ra bên ngoài, rồi do dự nói: “Thẩm tiểu thư, có câu này không biết có nên nói hay không.”
Thẩm Tinh Tinh rất ghét người nào nói chuyện không dứt khoát, “Muốn nói thì nói, không muốn thì đừng nói.”
Loại tình huống này, nàng ta một dạng muốn nói, lại làm ra vẻ bản thân vô cùng khó xử.
Thẩm Tinh Tinh hận nhất là người nói chuyện không thẳng thắn với mình.
Nhạc Phong Nhi cắn môi, rồi nói: “Thật ra ta hoài nghi Tô tiểu thư lần này xuôi nam, là nhằm vào sinh ý của Thẩm gia các ngươi.”
“Cái gì?” Thẩm Tinh Tinh mở to hai mắt nhìn, “Nàng ta dám!”
Nhạc Phong Nhi ý bảo nàng nói nhỏ thôi, Linh Đang hiểu ý đi ra cửa canh.
Nhạc Phong Nhi lại nói: “Là như vậy, nàng ta ở kinh thành không thể hỗn hơn nữa, tiên đế và tân đế cũng không dung nàng ta được nữa. Nàng ta muốn trở về Trữ Chây, nhưng mà nhiều thế hệ không thể làm quan nữa, vì vơ vét của cải, đã nghĩ đến buôn bán. Ở phía Bắc sợ triều đình ngăn chặn nàng ta, cho nên nàng ta muốn đi về phía Nam. Nhưng tiểu thư nghĩ xem, phía nam đã là thiên hạ của Thẩm gia, hiện giờ nàng ta muốn nhảy vào. Nàng ta tự nhiên phải nghĩ cách rồi.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận đứng lên, hừ nói: “Nàng ta nghĩ hay lắm. Hiện giờ cha ta không quản nhiều, chuyện làm ăn trong nhà đều là đại ca, nhị ca, tam ca quản lý. Tuy rằng bọn họ không lợi hại như phụ thân, nhưng cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ai dám dễ dàng đắc tội?”
Nhạc Phong Nhi lắc đầu, “Tiểu thư không biết rồi, Tô tiểu thư vô cùng lợi hại, thiện dụng mưu kế, hơn nữa lại giỏi về mượn sức người. Nói không chừng mục tiêu của nàng là tam ca của tiểu thư đấy.”
Thẩm Tinh Tinh suy nghĩ, rõ ràng Tam ca mới gặp Tô Mạt, nhưng mấy ngày nay luôn khen nàng ta không dứt lời, khen nàng ta là kỳ nữ đương thời.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hai mắt Nhạc Phong Nhi sáng lên, bình tĩnh nhìn Thẩm Tinh Tinh, lại lắc đầu nói: “Tô tiểu thư túc trí đa mưu, ta không biết.”Thẩm Tinh Tinh tiếp tục suy đoán, “Mới lúc nãy, chúng ta hỏi nàng ta muốn đối phó với những người đó như thế nào, vậy mà nàng ta lại không chịu nói, khẳng định là có âm mưu gì đó. Ta đã nói là chuyện gì đó kỳ quái, chúng ta đi Duy Dương, nàng ta cũng đi, chúng ta đi tham gia du hội, nàng ta cũng đi. Chúng ta xuôi nam, lại gặp nàng ta.”Nàng đã đón được người khiêu vũ kia khẳng định là Tô Mạt.Hơn nữa còn dùng tên tuổi của nàng lừa bịp xung quanh, cho dù có người nói nàng là người khác nhận sai, nàng cũng không chịu tin, nhất định đổ lỗi cho Tô Mạt.Nhạc Phong Nhi muốn nói lại thôi, nhìn Thẩm Tinh Tinh một cái, thần sắc có chút khẩn trương, lại nhìn ra bên ngoài, rồi do dự nói: “Thẩm tiểu thư, có câu này không biết có nên nói hay không.”Thẩm Tinh Tinh rất ghét người nào nói chuyện không dứt khoát, “Muốn nói thì nói, không muốn thì đừng nói.”Loại tình huống này, nàng ta một dạng muốn nói, lại làm ra vẻ bản thân vô cùng khó xử.Thẩm Tinh Tinh hận nhất là người nói chuyện không thẳng thắn với mình.Nhạc Phong Nhi cắn môi, rồi nói: “Thật ra ta hoài nghi Tô tiểu thư lần này xuôi nam, là nhằm vào sinh ý của Thẩm gia các ngươi.”“Cái gì?” Thẩm Tinh Tinh mở to hai mắt nhìn, “Nàng ta dám!”Nhạc Phong Nhi ý bảo nàng nói nhỏ thôi, Linh Đang hiểu ý đi ra cửa canh.Nhạc Phong Nhi lại nói: “Là như vậy, nàng ta ở kinh thành không thể hỗn hơn nữa, tiên đế và tân đế cũng không dung nàng ta được nữa. Nàng ta muốn trở về Trữ Chây, nhưng mà nhiều thế hệ không thể làm quan nữa, vì vơ vét của cải, đã nghĩ đến buôn bán. Ở phía Bắc sợ triều đình ngăn chặn nàng ta, cho nên nàng ta muốn đi về phía Nam. Nhưng tiểu thư nghĩ xem, phía nam đã là thiên hạ của Thẩm gia, hiện giờ nàng ta muốn nhảy vào. Nàng ta tự nhiên phải nghĩ cách rồi.”Thẩm Tinh Tinh tức giận đứng lên, hừ nói: “Nàng ta nghĩ hay lắm. Hiện giờ cha ta không quản nhiều, chuyện làm ăn trong nhà đều là đại ca, nhị ca, tam ca quản lý. Tuy rằng bọn họ không lợi hại như phụ thân, nhưng cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ai dám dễ dàng đắc tội?”Nhạc Phong Nhi lắc đầu, “Tiểu thư không biết rồi, Tô tiểu thư vô cùng lợi hại, thiện dụng mưu kế, hơn nữa lại giỏi về mượn sức người. Nói không chừng mục tiêu của nàng là tam ca của tiểu thư đấy.”Thẩm Tinh Tinh suy nghĩ, rõ ràng Tam ca mới gặp Tô Mạt, nhưng mấy ngày nay luôn khen nàng ta không dứt lời, khen nàng ta là kỳ nữ đương thời.