Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1961
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đôi mắt đào hoa thể hiện rõ ràng sự tán thưởng và hưng phấn, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.Nếu Tô Mạt thông qua Tam ca nắm được Thẩm gia, vậy về sau...Thẩm Tinh Tinh không dám nghĩ tiếp, nàng ta lập tức nói: “Không được, nàng ta đừng mơ.”Nói xong, nàng ta đứng dậy, “Ta phải về rồi.”Nói xong liền gọi Linh Đang vội vàng đi, tìm thấy mấy người Tô Mạt đang thương lượng với Tam ca, không vui nói: “Đi về, chúng ta lập tức khởi hành.”Thẩm Tam ngạc nhiên nói: “Tinh Tinh, có chuyện gì sao? Chuyện ở đây còn chưa xử lý xong, qua mấy ngày nữa mới khởi hành được.”Thẩm Tinh Tinh nhìn Tam ca gần như quỳ gối dưới chân váy Tô Mạt bị ăn đến xương cũng không còn, thở phì phì nói: “Có chuyện gì quan trọng như vậy? Là chuyện của chúng ta hay là chuyện của người ta? Sao chuyện của Tô tiểu thư lại cần huynh để tâm vậy? Chuyện của muội cũng không thấy huynh tận tâm như vậy.”Tô Mạt cũng không muốn nói nhiều với nàng ta, sở dĩ nàng gặp mấy người này chẳng qua là muốn tìm hiểu mục đích thật sự của họ mà thôi.Tuy rằng là bọn họ đồng hành cùng nàng, nàng khẳng định bọn họ có ý đó khác, tất cả mọi người đều đang che dấu, vậy thì để xem ai thông minh hơn.Nàng đứng dậy làm tư thế tiễn khách, “Các vị vẫn là nên đi trước đi, chuyện chỗ này chúng tôi của thể xử lý.”Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để bọn họ không nhúng tay vào việc diệt trừ đám rắn kia.Thẩm Tinh Tinh vô cùng không vui lôi kéo mấy người Thẩm Tam đi, trở lại sân viện của mình, Thẩm Tam hỏi: “Tinh Tinh, sao muội lại nổi giận như vậy?”Thẩm Tinh Tinh hừ nói: “Các huynh đều là đầu đất, nếu muội không ngăn mấy huynh lại, mấy huynh bị nàng ta bán đi còn giúp nàng ta đếm tiền. Nàng ta lợi dụng các huynh, trêu đùa các huynh.”Trên mặt Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường không hẹn mà cùng lộ ra vẻ xấu hổ.Thẩm Tam càng xấu hổ hơn, muội muội này của hắn đúng là bất trị rồi.Ngụy An Lương vội nói: “Ta còn có việc, đi trước.”Doãn Thiếu Đường tuy là bạn của Thẩm Tam, cùng người khác đều đã quen thuộc, ở chung rất tốt, “Ngụy bang chủ đợi ta với, ta đến chỗ huynh ngồi một chút.”Hai người vội vàng rời đi.Thẩm Tam cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu không phải đây là nơi hoang vắng, hắn cũng chạy.Thẩm Tinh Tinh lại bắt đầu giáo huấn hắn, bộ dạng lời nói thành khẩn, “Tam ca, huynh cũng cần phải có chí khí chứ. Huynh suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, khó trách phụ thân không thích huynh, hiện giờ không dễ dàng gì mà giao việc cho huynh, huynh sao lại không nghĩ đến mang thành tích về cho người xem. Tránh cho người nói huynh không tốt.”
Đôi mắt đào hoa thể hiện rõ ràng sự tán thưởng và hưng phấn, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Nếu Tô Mạt thông qua Tam ca nắm được Thẩm gia, vậy về sau...Thẩm Tinh Tinh không dám nghĩ tiếp, nàng ta lập tức nói: “Không được, nàng ta đừng mơ.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, “Ta phải về rồi.”
Nói xong liền gọi Linh Đang vội vàng đi, tìm thấy mấy người Tô Mạt đang thương lượng với Tam ca, không vui nói: “Đi về, chúng ta lập tức khởi hành.”
Thẩm Tam ngạc nhiên nói: “Tinh Tinh, có chuyện gì sao? Chuyện ở đây còn chưa xử lý xong, qua mấy ngày nữa mới khởi hành được.”
Thẩm Tinh Tinh nhìn Tam ca gần như quỳ gối dưới chân váy Tô Mạt bị ăn đến xương cũng không còn, thở phì phì nói: “Có chuyện gì quan trọng như vậy? Là chuyện của chúng ta hay là chuyện của người ta? Sao chuyện của Tô tiểu thư lại cần huynh để tâm vậy? Chuyện của muội cũng không thấy huynh tận tâm như vậy.”
Tô Mạt cũng không muốn nói nhiều với nàng ta, sở dĩ nàng gặp mấy người này chẳng qua là muốn tìm hiểu mục đích thật sự của họ mà thôi.
Tuy rằng là bọn họ đồng hành cùng nàng, nàng khẳng định bọn họ có ý đó khác, tất cả mọi người đều đang che dấu, vậy thì để xem ai thông minh hơn.
Nàng đứng dậy làm tư thế tiễn khách, “Các vị vẫn là nên đi trước đi, chuyện chỗ này chúng tôi của thể xử lý.”
Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để bọn họ không nhúng tay vào việc diệt trừ đám rắn kia.
Thẩm Tinh Tinh vô cùng không vui lôi kéo mấy người Thẩm Tam đi, trở lại sân viện của mình, Thẩm Tam hỏi: “Tinh Tinh, sao muội lại nổi giận như vậy?”
Thẩm Tinh Tinh hừ nói: “Các huynh đều là đầu đất, nếu muội không ngăn mấy huynh lại, mấy huynh bị nàng ta bán đi còn giúp nàng ta đếm tiền. Nàng ta lợi dụng các huynh, trêu đùa các huynh.”
Trên mặt Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường không hẹn mà cùng lộ ra vẻ xấu hổ.
Thẩm Tam càng xấu hổ hơn, muội muội này của hắn đúng là bất trị rồi.
Ngụy An Lương vội nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Doãn Thiếu Đường tuy là bạn của Thẩm Tam, cùng người khác đều đã quen thuộc, ở chung rất tốt, “Ngụy bang chủ đợi ta với, ta đến chỗ huynh ngồi một chút.”
Hai người vội vàng rời đi.
Thẩm Tam cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu không phải đây là nơi hoang vắng, hắn cũng chạy.
Thẩm Tinh Tinh lại bắt đầu giáo huấn hắn, bộ dạng lời nói thành khẩn, “Tam ca, huynh cũng cần phải có chí khí chứ. Huynh suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, khó trách phụ thân không thích huynh, hiện giờ không dễ dàng gì mà giao việc cho huynh, huynh sao lại không nghĩ đến mang thành tích về cho người xem. Tránh cho người nói huynh không tốt.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đôi mắt đào hoa thể hiện rõ ràng sự tán thưởng và hưng phấn, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.Nếu Tô Mạt thông qua Tam ca nắm được Thẩm gia, vậy về sau...Thẩm Tinh Tinh không dám nghĩ tiếp, nàng ta lập tức nói: “Không được, nàng ta đừng mơ.”Nói xong, nàng ta đứng dậy, “Ta phải về rồi.”Nói xong liền gọi Linh Đang vội vàng đi, tìm thấy mấy người Tô Mạt đang thương lượng với Tam ca, không vui nói: “Đi về, chúng ta lập tức khởi hành.”Thẩm Tam ngạc nhiên nói: “Tinh Tinh, có chuyện gì sao? Chuyện ở đây còn chưa xử lý xong, qua mấy ngày nữa mới khởi hành được.”Thẩm Tinh Tinh nhìn Tam ca gần như quỳ gối dưới chân váy Tô Mạt bị ăn đến xương cũng không còn, thở phì phì nói: “Có chuyện gì quan trọng như vậy? Là chuyện của chúng ta hay là chuyện của người ta? Sao chuyện của Tô tiểu thư lại cần huynh để tâm vậy? Chuyện của muội cũng không thấy huynh tận tâm như vậy.”Tô Mạt cũng không muốn nói nhiều với nàng ta, sở dĩ nàng gặp mấy người này chẳng qua là muốn tìm hiểu mục đích thật sự của họ mà thôi.Tuy rằng là bọn họ đồng hành cùng nàng, nàng khẳng định bọn họ có ý đó khác, tất cả mọi người đều đang che dấu, vậy thì để xem ai thông minh hơn.Nàng đứng dậy làm tư thế tiễn khách, “Các vị vẫn là nên đi trước đi, chuyện chỗ này chúng tôi của thể xử lý.”Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để bọn họ không nhúng tay vào việc diệt trừ đám rắn kia.Thẩm Tinh Tinh vô cùng không vui lôi kéo mấy người Thẩm Tam đi, trở lại sân viện của mình, Thẩm Tam hỏi: “Tinh Tinh, sao muội lại nổi giận như vậy?”Thẩm Tinh Tinh hừ nói: “Các huynh đều là đầu đất, nếu muội không ngăn mấy huynh lại, mấy huynh bị nàng ta bán đi còn giúp nàng ta đếm tiền. Nàng ta lợi dụng các huynh, trêu đùa các huynh.”Trên mặt Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường không hẹn mà cùng lộ ra vẻ xấu hổ.Thẩm Tam càng xấu hổ hơn, muội muội này của hắn đúng là bất trị rồi.Ngụy An Lương vội nói: “Ta còn có việc, đi trước.”Doãn Thiếu Đường tuy là bạn của Thẩm Tam, cùng người khác đều đã quen thuộc, ở chung rất tốt, “Ngụy bang chủ đợi ta với, ta đến chỗ huynh ngồi một chút.”Hai người vội vàng rời đi.Thẩm Tam cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu không phải đây là nơi hoang vắng, hắn cũng chạy.Thẩm Tinh Tinh lại bắt đầu giáo huấn hắn, bộ dạng lời nói thành khẩn, “Tam ca, huynh cũng cần phải có chí khí chứ. Huynh suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, khó trách phụ thân không thích huynh, hiện giờ không dễ dàng gì mà giao việc cho huynh, huynh sao lại không nghĩ đến mang thành tích về cho người xem. Tránh cho người nói huynh không tốt.”