Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1962
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đầu Thẩm Tam càng đau hơn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ và phiền chán, không còn bộ dạng đào hoa như bình thường nữa, “Tinh Tinh, muội có biết vì sao Tam ca không muốn thành thân không?”Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: “Bởi vì huynh hoa tâm.”“Sai, bởi vì dù là nữ nhân tốt, lúc ở bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy mê người, săn sóc, thiện lương, một khi lấy về, sẽ trở nên dài dòng lải nhải, khiến cho người ta lúc nào cũng thấy phiền. Muội cũng đừng biến thành nữ nhân như vậy.”Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.Thẩm Tinh Tinh tức giận đến mức đá một cước và bình hoa sứ bên cạnh, “ầm” một tiếng, vỡ tan.Mấy thị nữ hoảng hốt tiến lên thu dọn, lại bị nàng ta mắng cho một trận.Phỉ Thúy và Linh Đang tiến lên an ủi nàng ta.“Tô Mạt, Tô Mạt, đều tại ngươi!” Thẩm Tinh Tinh tức giận lại đạp tiếp một chậu hoa khác.Doãn Thiếu Đường ở cách vách nghe thấy tiếng Thẩm Tinh Tinh tức giận, cười hì hì nhìn Ngụy An Lương, “Ngụy bang chủ, tại hạ vẫn không hiểu, với tính cách của huynh, hẳn là sẽ không có hứng thú với Thẩm tiểu thư chứ.”Ngụy An Lương thản nhiên nói: “Doãn công tử cảm thấy tại hạ nên có hứng thú với ai? Ngược lại tại hạ tò mò không biết Doãn công tử có hứng thú với ai đấy.”Doãn Thiếu Đường một tay chống má, nhìn tơ lụa rủ xuống, cười nói: “Nhạc cô nương mềm mại động lòng người? Ừm, cũng có thể là Tô tiểu thư thẳng thắn hoạt bát, nhìn như khờ dại thực tế lại đa mưu túc trí?”Ngụy An Lương liếc mắt nhìn hắn, “Xem ra Doãn công tử cũng không bất cần đời như vẻ bề ngoài.”Doãn Thiếu Đường nhướn mày, “Thật ra ta cũng tò mò, Ngụy bang chủ cùng Nhạc cô nương có phải là có cái gì... Ừm, huynh hiểu mà.”Ngụy An Lương bất vi sở động, “Tại hạ cùng Nhạc cô nương không có chuyện gì, Doãn công tử đa tâm rồi, nếu có hảo cảm với Nhạc cô nương, thì cứ việc theo đuổi đi.”Doãn Thiếu Đường lại bắt đầu nói về chuyện Hắc Xà, Yêu Xà, rắn độc.“Cũng không biết Mạt Nhi sao lại đắc tội với đám người này, thật sự là khó giải quyết.”Ngụy An Lương nghe hắn gọi Mạt Nhi, lại có thể nói một cách tự nhiên như vậy, không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nên đi hỏi nàng.”Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Hỏi nàng, nàng sẽ nói sao? Nha đầu kia rất kín miệng, so với kim cương còn kín hơn, đồng ý nói với chúng ta một câu là thật thì đã thấy lạ rồi.”Ngụy An Lương trong lòng thầm oán, chính ngươi khiến người khác không tin được, người ta làm sao có thể nói thật với ngươi chứ?
Đầu Thẩm Tam càng đau hơn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ và phiền chán, không còn bộ dạng đào hoa như bình thường nữa, “Tinh Tinh, muội có biết vì sao Tam ca không muốn thành thân không?”
Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: “Bởi vì huynh hoa tâm.”
“Sai, bởi vì dù là nữ nhân tốt, lúc ở bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy mê người, săn sóc, thiện lương, một khi lấy về, sẽ trở nên dài dòng lải nhải, khiến cho người ta lúc nào cũng thấy phiền. Muội cũng đừng biến thành nữ nhân như vậy.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Thẩm Tinh Tinh tức giận đến mức đá một cước và bình hoa sứ bên cạnh, “ầm” một tiếng, vỡ tan.
Mấy thị nữ hoảng hốt tiến lên thu dọn, lại bị nàng ta mắng cho một trận.
Phỉ Thúy và Linh Đang tiến lên an ủi nàng ta.
“Tô Mạt, Tô Mạt, đều tại ngươi!” Thẩm Tinh Tinh tức giận lại đạp tiếp một chậu hoa khác.
Doãn Thiếu Đường ở cách vách nghe thấy tiếng Thẩm Tinh Tinh tức giận, cười hì hì nhìn Ngụy An Lương, “Ngụy bang chủ, tại hạ vẫn không hiểu, với tính cách của huynh, hẳn là sẽ không có hứng thú với Thẩm tiểu thư chứ.”
Ngụy An Lương thản nhiên nói: “Doãn công tử cảm thấy tại hạ nên có hứng thú với ai? Ngược lại tại hạ tò mò không biết Doãn công tử có hứng thú với ai đấy.”
Doãn Thiếu Đường một tay chống má, nhìn tơ lụa rủ xuống, cười nói: “Nhạc cô nương mềm mại động lòng người? Ừm, cũng có thể là Tô tiểu thư thẳng thắn hoạt bát, nhìn như khờ dại thực tế lại đa mưu túc trí?”
Ngụy An Lương liếc mắt nhìn hắn, “Xem ra Doãn công tử cũng không bất cần đời như vẻ bề ngoài.”
Doãn Thiếu Đường nhướn mày, “Thật ra ta cũng tò mò, Ngụy bang chủ cùng Nhạc cô nương có phải là có cái gì... Ừm, huynh hiểu mà.”
Ngụy An Lương bất vi sở động, “Tại hạ cùng Nhạc cô nương không có chuyện gì, Doãn công tử đa tâm rồi, nếu có hảo cảm với Nhạc cô nương, thì cứ việc theo đuổi đi.”
Doãn Thiếu Đường lại bắt đầu nói về chuyện Hắc Xà, Yêu Xà, rắn độc.
“Cũng không biết Mạt Nhi sao lại đắc tội với đám người này, thật sự là khó giải quyết.”
Ngụy An Lương nghe hắn gọi Mạt Nhi, lại có thể nói một cách tự nhiên như vậy, không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nên đi hỏi nàng.”
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Hỏi nàng, nàng sẽ nói sao? Nha đầu kia rất kín miệng, so với kim cương còn kín hơn, đồng ý nói với chúng ta một câu là thật thì đã thấy lạ rồi.”
Ngụy An Lương trong lòng thầm oán, chính ngươi khiến người khác không tin được, người ta làm sao có thể nói thật với ngươi chứ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đầu Thẩm Tam càng đau hơn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ và phiền chán, không còn bộ dạng đào hoa như bình thường nữa, “Tinh Tinh, muội có biết vì sao Tam ca không muốn thành thân không?”Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: “Bởi vì huynh hoa tâm.”“Sai, bởi vì dù là nữ nhân tốt, lúc ở bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy mê người, săn sóc, thiện lương, một khi lấy về, sẽ trở nên dài dòng lải nhải, khiến cho người ta lúc nào cũng thấy phiền. Muội cũng đừng biến thành nữ nhân như vậy.”Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.Thẩm Tinh Tinh tức giận đến mức đá một cước và bình hoa sứ bên cạnh, “ầm” một tiếng, vỡ tan.Mấy thị nữ hoảng hốt tiến lên thu dọn, lại bị nàng ta mắng cho một trận.Phỉ Thúy và Linh Đang tiến lên an ủi nàng ta.“Tô Mạt, Tô Mạt, đều tại ngươi!” Thẩm Tinh Tinh tức giận lại đạp tiếp một chậu hoa khác.Doãn Thiếu Đường ở cách vách nghe thấy tiếng Thẩm Tinh Tinh tức giận, cười hì hì nhìn Ngụy An Lương, “Ngụy bang chủ, tại hạ vẫn không hiểu, với tính cách của huynh, hẳn là sẽ không có hứng thú với Thẩm tiểu thư chứ.”Ngụy An Lương thản nhiên nói: “Doãn công tử cảm thấy tại hạ nên có hứng thú với ai? Ngược lại tại hạ tò mò không biết Doãn công tử có hứng thú với ai đấy.”Doãn Thiếu Đường một tay chống má, nhìn tơ lụa rủ xuống, cười nói: “Nhạc cô nương mềm mại động lòng người? Ừm, cũng có thể là Tô tiểu thư thẳng thắn hoạt bát, nhìn như khờ dại thực tế lại đa mưu túc trí?”Ngụy An Lương liếc mắt nhìn hắn, “Xem ra Doãn công tử cũng không bất cần đời như vẻ bề ngoài.”Doãn Thiếu Đường nhướn mày, “Thật ra ta cũng tò mò, Ngụy bang chủ cùng Nhạc cô nương có phải là có cái gì... Ừm, huynh hiểu mà.”Ngụy An Lương bất vi sở động, “Tại hạ cùng Nhạc cô nương không có chuyện gì, Doãn công tử đa tâm rồi, nếu có hảo cảm với Nhạc cô nương, thì cứ việc theo đuổi đi.”Doãn Thiếu Đường lại bắt đầu nói về chuyện Hắc Xà, Yêu Xà, rắn độc.“Cũng không biết Mạt Nhi sao lại đắc tội với đám người này, thật sự là khó giải quyết.”Ngụy An Lương nghe hắn gọi Mạt Nhi, lại có thể nói một cách tự nhiên như vậy, không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nên đi hỏi nàng.”Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Hỏi nàng, nàng sẽ nói sao? Nha đầu kia rất kín miệng, so với kim cương còn kín hơn, đồng ý nói với chúng ta một câu là thật thì đã thấy lạ rồi.”Ngụy An Lương trong lòng thầm oán, chính ngươi khiến người khác không tin được, người ta làm sao có thể nói thật với ngươi chứ?