Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2065: Ái mộ 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có thể nói cả thuyền mình Tô Mạt là vui vẻ nhất.Không vui rất nhiều, mỗi người đều có lý do, Thẩm Tam bởi vì Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương có thể bởi vì thấy tồn tại uy hiếp đối với Tào bang, mặt Thẩm Tinh Tinh âm trầm thế nào cũng không nói chuyện.Tô Mạt còn lâu mới để ý tới nàng, nàng thích coi mình là quân xanh, mình cũng không có biện pháp.Huống chi ai biết đến lúc đó có thể trở mặt là địch hay không đây? Mặc dù không nhìn ra điểm gì khác thường ở Thẩm Tam, cũng không đại biểu cho suy nghĩ thật của Thẩm lão gia.Cái tiểu phu nhân gì đó kia, có thể chính là sư tỷ Vân Thiếu Khanh, nếu như là mượn Thẩm gia đối địch cùng Đại Chu thì sao?Cho nên trong nội tâm Tô Mạt vẫn giữ vững giới hạn với người Thẩm gia.Nhạc Phong Nhi là một lát nhìn Hoàng Phủ Cẩn một chút một lát lại nhìn Tô Mạt một chút, sắc mặt âm tình bất định, hoặc là điềm đạm đáng yêu, lệ quang điểm một cái, hoặc là oán giận đầy cõi lòng, mắt lộ ra hung quang.Lan Nhược cùng Lưu Hỏa đã tỉnh lại, Tô Mạt cũng nói cho bọn họ nghe chuyện tình Lưu Vân, hơn nữa bảo đảm nhất định sẽ làm cho Lưu Vân tỉnh lại.Bọn họ cũng đều biết, người tập võ, nhất là làm đại sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không thể biết trước, cụt tay hoặc là tàn tật cũng có thể.Chỉ là bọn hắn không ngờ tới Lưu Vân sẽ như thế mà mạnh hơn, mặt ngoài dịu dàng mà bên dưới lại là một trái tim quật cường như thế.Lưu Hỏa cùng hắn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như thủ túc, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được lòng của Lưu Vân, cũng không hiểu được vì sao hắn làm như vậy.“Nếu như xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải là mọi người cùng nhau gánh chịu sao? Nếu ta gãy tay, ta nhất định sẽ rất khổ sở rất khổ sở, nhưng có mọi người ở đây, ta sẽ kiên cường. Lưu Vân làm sao lại không như ta chứ?”Lan Nhược nhìn hắn một cái, miễn cưỡng tựa vào trên ván giường, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là hắn, ngươi làm sao biết hắn sẽ không kiên cường?”Lưu Vân vẫn luôn là người nghĩ cho người khác, săn sóc dịu dàng, hắn gãy tay vì tiểu thư, là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng tiểu thư trong lòng sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy đối với hắn có điều thua thiệt, xin lỗi hắn.Như vậy, tiểu thư cũng sẽ không vui vẻ.Lưu Vân là người hay săn sóc như vậy, làm sao có thể sẽ để mình cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt tiểu thư, gia tăng phiền não của nàng?Mà tiểu thư tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên đối với Lưu Vân cũng không ra vẻ người được cứu nên biểu hiện cái kiểu cảm động đến rơi nước mắt hoặc là cam kết chăm sóc các loại, chính là sợ Lưu Vân sẽ có gánh nặng.Hai người thông minh như, đều vì đối phương mà suy nghĩ, vì vậy làm được chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Có thể nói cả thuyền mình Tô Mạt là vui vẻ nhất.

Không vui rất nhiều, mỗi người đều có lý do, Thẩm Tam bởi vì Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương có thể bởi vì thấy tồn tại uy hiếp đối với Tào bang, mặt Thẩm Tinh Tinh âm trầm thế nào cũng không nói chuyện.

Tô Mạt còn lâu mới để ý tới nàng, nàng thích coi mình là quân xanh, mình cũng không có biện pháp.

Huống chi ai biết đến lúc đó có thể trở mặt là địch hay không đây? Mặc dù không nhìn ra điểm gì khác thường ở Thẩm Tam, cũng không đại biểu cho suy nghĩ thật của Thẩm lão gia.

Cái tiểu phu nhân gì đó kia, có thể chính là sư tỷ Vân Thiếu Khanh, nếu như là mượn Thẩm gia đối địch cùng Đại Chu thì sao?

Cho nên trong nội tâm Tô Mạt vẫn giữ vững giới hạn với người Thẩm gia.

Nhạc Phong Nhi là một lát nhìn Hoàng Phủ Cẩn một chút một lát lại nhìn Tô Mạt một chút, sắc mặt âm tình bất định, hoặc là điềm đạm đáng yêu, lệ quang điểm một cái, hoặc là oán giận đầy cõi lòng, mắt lộ ra hung quang.

Lan Nhược cùng Lưu Hỏa đã tỉnh lại, Tô Mạt cũng nói cho bọn họ nghe chuyện tình Lưu Vân, hơn nữa bảo đảm nhất định sẽ làm cho Lưu Vân tỉnh lại.

Bọn họ cũng đều biết, người tập võ, nhất là làm đại sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không thể biết trước, cụt tay hoặc là tàn tật cũng có thể.

Chỉ là bọn hắn không ngờ tới Lưu Vân sẽ như thế mà mạnh hơn, mặt ngoài dịu dàng mà bên dưới lại là một trái tim quật cường như thế.

Lưu Hỏa cùng hắn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như thủ túc, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được lòng của Lưu Vân, cũng không hiểu được vì sao hắn làm như vậy.

“Nếu như xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải là mọi người cùng nhau gánh chịu sao? Nếu ta gãy tay, ta nhất định sẽ rất khổ sở rất khổ sở, nhưng có mọi người ở đây, ta sẽ kiên cường. Lưu Vân làm sao lại không như ta chứ?”

Lan Nhược nhìn hắn một cái, miễn cưỡng tựa vào trên ván giường, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là hắn, ngươi làm sao biết hắn sẽ không kiên cường?”

Lưu Vân vẫn luôn là người nghĩ cho người khác, săn sóc dịu dàng, hắn gãy tay vì tiểu thư, là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng tiểu thư trong lòng sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy đối với hắn có điều thua thiệt, xin lỗi hắn.

Như vậy, tiểu thư cũng sẽ không vui vẻ.

Lưu Vân là người hay săn sóc như vậy, làm sao có thể sẽ để mình cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt tiểu thư, gia tăng phiền não của nàng?

Mà tiểu thư tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên đối với Lưu Vân cũng không ra vẻ người được cứu nên biểu hiện cái kiểu cảm động đến rơi nước mắt hoặc là cam kết chăm sóc các loại, chính là sợ Lưu Vân sẽ có gánh nặng.

Hai người thông minh như, đều vì đối phương mà suy nghĩ, vì vậy làm được chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có thể nói cả thuyền mình Tô Mạt là vui vẻ nhất.Không vui rất nhiều, mỗi người đều có lý do, Thẩm Tam bởi vì Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương có thể bởi vì thấy tồn tại uy hiếp đối với Tào bang, mặt Thẩm Tinh Tinh âm trầm thế nào cũng không nói chuyện.Tô Mạt còn lâu mới để ý tới nàng, nàng thích coi mình là quân xanh, mình cũng không có biện pháp.Huống chi ai biết đến lúc đó có thể trở mặt là địch hay không đây? Mặc dù không nhìn ra điểm gì khác thường ở Thẩm Tam, cũng không đại biểu cho suy nghĩ thật của Thẩm lão gia.Cái tiểu phu nhân gì đó kia, có thể chính là sư tỷ Vân Thiếu Khanh, nếu như là mượn Thẩm gia đối địch cùng Đại Chu thì sao?Cho nên trong nội tâm Tô Mạt vẫn giữ vững giới hạn với người Thẩm gia.Nhạc Phong Nhi là một lát nhìn Hoàng Phủ Cẩn một chút một lát lại nhìn Tô Mạt một chút, sắc mặt âm tình bất định, hoặc là điềm đạm đáng yêu, lệ quang điểm một cái, hoặc là oán giận đầy cõi lòng, mắt lộ ra hung quang.Lan Nhược cùng Lưu Hỏa đã tỉnh lại, Tô Mạt cũng nói cho bọn họ nghe chuyện tình Lưu Vân, hơn nữa bảo đảm nhất định sẽ làm cho Lưu Vân tỉnh lại.Bọn họ cũng đều biết, người tập võ, nhất là làm đại sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không thể biết trước, cụt tay hoặc là tàn tật cũng có thể.Chỉ là bọn hắn không ngờ tới Lưu Vân sẽ như thế mà mạnh hơn, mặt ngoài dịu dàng mà bên dưới lại là một trái tim quật cường như thế.Lưu Hỏa cùng hắn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như thủ túc, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được lòng của Lưu Vân, cũng không hiểu được vì sao hắn làm như vậy.“Nếu như xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải là mọi người cùng nhau gánh chịu sao? Nếu ta gãy tay, ta nhất định sẽ rất khổ sở rất khổ sở, nhưng có mọi người ở đây, ta sẽ kiên cường. Lưu Vân làm sao lại không như ta chứ?”Lan Nhược nhìn hắn một cái, miễn cưỡng tựa vào trên ván giường, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là hắn, ngươi làm sao biết hắn sẽ không kiên cường?”Lưu Vân vẫn luôn là người nghĩ cho người khác, săn sóc dịu dàng, hắn gãy tay vì tiểu thư, là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng tiểu thư trong lòng sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy đối với hắn có điều thua thiệt, xin lỗi hắn.Như vậy, tiểu thư cũng sẽ không vui vẻ.Lưu Vân là người hay săn sóc như vậy, làm sao có thể sẽ để mình cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt tiểu thư, gia tăng phiền não của nàng?Mà tiểu thư tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên đối với Lưu Vân cũng không ra vẻ người được cứu nên biểu hiện cái kiểu cảm động đến rơi nước mắt hoặc là cam kết chăm sóc các loại, chính là sợ Lưu Vân sẽ có gánh nặng.Hai người thông minh như, đều vì đối phương mà suy nghĩ, vì vậy làm được chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Chương 2065: Ái mộ 06