Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 2066: Nhạc Phong Nhi nhúng tay vào mộng hoàn toàn tan biến 1
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng liếc Lưu Hỏa một cái, tại sao loại đầu đơn giản như ngươi có thể nghĩ thông?Lan Như khuyên Lưu Hỏa: “Thân thể ngươi vừa đỡ một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy, còn nữa, nhỏ giọng một chút, để tiểu thư nghe thấy, nàng sẽ càng khó chịu hơn.”Mấy ngày nay nàng cùng tiểu thư cơ hồ như hình với bóng, mặc dù mặt ngoài tiểu thư không nói, nhưng lúc ở cùng một chỗ, nàng nhìn ra tiểu thư rất đau đớn.Lần đó tiểu thư vẫn còn đang vẽ một bức tranh, Lan Như nhìn trộm một chút, hình như là cái cánh tay, sợ tiểu thư đau lòng, nàng không dám nói.Bức họa kia cũng không biết đi nơi nào.Tô Mạt không nói cho bọn hắn là đang lặng lẽ nghiên cứu tay chân giả, muốn cho người làm sau đó cho Lưu Vân dùng.Dù sao cánh tay Lưu Vân cũng không phải hoàn toàn bị phế, có một đoạn vẫn có tri giác, chỉ cần hắn rèn luyện, có thể luyện được tay chân giả không sai biệt lắm với cánh tay thật.Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thành thục, nàng cũng không tùy tiện nói ra, tránh cho càng hy vọng thì càng thất vọng.Mình chịu đựng, dù sao cũng hơn mấy người cùng lo lắng theo thì tốt hơn.Lan Như đi tới ngoài cửa nhìn một chút, tiểu thư cùng thiếu gia cùng mấy người Vân Thiếu Khanh nói chuyện phiếm ở trên sàn tàu, nên không nghe được bọn họ nói chuyện, nàng đóng cửa lại, giảng cho Lưu Hỏa: “Vân công tử phân phó, ngươi và tỷ tỷ bây giờ còn chưa thể dùng sức quá mức, ít nhất phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới được, nếu không sẽ tổn thương căn cốt. Thân thể của người, không phải không để lại thương tích coi như xong, chỉ là ngươi không thể để tiểu thư lo lắng vì ngươi, nàng khẩn trương rồi, phân phó ta nhất định phải nhìn chòng chọc các ngươi, không cho vận công, không được nhúc nhích, không cho......”“Tốt lắm, Tiểu Như muội tử, ngừng lại.” Lưu Hỏa cảm thấy nhức đầu: “Chỉ là mấy ngày không gặp, ta cảm thấy được ngươi thật giống như đã thành người khác. Còn nữa, cái tên Vân công tử đó có gì lợi hại sao? Nhìn từng người các ngươi đều tôn thờ hắn như vậy, mà so với thiếu gia, kém xa.”Lan Như liếc hắn một cái: “Ngươi bớt nói nhảm, Vân công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, tiểu thư cùng thiếu gia cũng tôn kính hắn đấy. Không muốn bị A Lí tới xuống tay, ngươi đàng hoàng một chút.”Lưu Hỏa bĩu môi, hắn xác định không quen tên Vân Thiếu Khanh đó, nhìn thì dịu dàng ưu nhã, trên thực tế không chừng tâm địa giản giảo, khi nhìn tiểu thư, ánh mắt kia liền có điểm không ổn, biết mắt ngươi sáng, nhưng có tất yếu mỗi lần thấy tiểu thư thì liền sáng mắt lên như thế không?Thật là người mù cũng biết hắn không có ý tốt, bọn họ thương hại nên mới nói chuyện với hắn.Thật là quá mức!
Nàng liếc Lưu Hỏa một cái, tại sao loại đầu đơn giản như ngươi có thể nghĩ thông?
Lan Như khuyên Lưu Hỏa: “Thân thể ngươi vừa đỡ một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy, còn nữa, nhỏ giọng một chút, để tiểu thư nghe thấy, nàng sẽ càng khó chịu hơn.”
Mấy ngày nay nàng cùng tiểu thư cơ hồ như hình với bóng, mặc dù mặt ngoài tiểu thư không nói, nhưng lúc ở cùng một chỗ, nàng nhìn ra tiểu thư rất đau đớn.
Lần đó tiểu thư vẫn còn đang vẽ một bức tranh, Lan Như nhìn trộm một chút, hình như là cái cánh tay, sợ tiểu thư đau lòng, nàng không dám nói.
Bức họa kia cũng không biết đi nơi nào.
Tô Mạt không nói cho bọn hắn là đang lặng lẽ nghiên cứu tay chân giả, muốn cho người làm sau đó cho Lưu Vân dùng.
Dù sao cánh tay Lưu Vân cũng không phải hoàn toàn bị phế, có một đoạn vẫn có tri giác, chỉ cần hắn rèn luyện, có thể luyện được tay chân giả không sai biệt lắm với cánh tay thật.
Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thành thục, nàng cũng không tùy tiện nói ra, tránh cho càng hy vọng thì càng thất vọng.
Mình chịu đựng, dù sao cũng hơn mấy người cùng lo lắng theo thì tốt hơn.
Lan Như đi tới ngoài cửa nhìn một chút, tiểu thư cùng thiếu gia cùng mấy người Vân Thiếu Khanh nói chuyện phiếm ở trên sàn tàu, nên không nghe được bọn họ nói chuyện, nàng đóng cửa lại, giảng cho Lưu Hỏa: “Vân công tử phân phó, ngươi và tỷ tỷ bây giờ còn chưa thể dùng sức quá mức, ít nhất phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới được, nếu không sẽ tổn thương căn cốt. Thân thể của người, không phải không để lại thương tích coi như xong, chỉ là ngươi không thể để tiểu thư lo lắng vì ngươi, nàng khẩn trương rồi, phân phó ta nhất định phải nhìn chòng chọc các ngươi, không cho vận công, không được nhúc nhích, không cho......”
“Tốt lắm, Tiểu Như muội tử, ngừng lại.” Lưu Hỏa cảm thấy nhức đầu: “Chỉ là mấy ngày không gặp, ta cảm thấy được ngươi thật giống như đã thành người khác. Còn nữa, cái tên Vân công tử đó có gì lợi hại sao? Nhìn từng người các ngươi đều tôn thờ hắn như vậy, mà so với thiếu gia, kém xa.”
Lan Như liếc hắn một cái: “Ngươi bớt nói nhảm, Vân công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, tiểu thư cùng thiếu gia cũng tôn kính hắn đấy. Không muốn bị A Lí tới xuống tay, ngươi đàng hoàng một chút.”
Lưu Hỏa bĩu môi, hắn xác định không quen tên Vân Thiếu Khanh đó, nhìn thì dịu dàng ưu nhã, trên thực tế không chừng tâm địa giản giảo, khi nhìn tiểu thư, ánh mắt kia liền có điểm không ổn, biết mắt ngươi sáng, nhưng có tất yếu mỗi lần thấy tiểu thư thì liền sáng mắt lên như thế không?
Thật là người mù cũng biết hắn không có ý tốt, bọn họ thương hại nên mới nói chuyện với hắn.
Thật là quá mức!
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng liếc Lưu Hỏa một cái, tại sao loại đầu đơn giản như ngươi có thể nghĩ thông?Lan Như khuyên Lưu Hỏa: “Thân thể ngươi vừa đỡ một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy, còn nữa, nhỏ giọng một chút, để tiểu thư nghe thấy, nàng sẽ càng khó chịu hơn.”Mấy ngày nay nàng cùng tiểu thư cơ hồ như hình với bóng, mặc dù mặt ngoài tiểu thư không nói, nhưng lúc ở cùng một chỗ, nàng nhìn ra tiểu thư rất đau đớn.Lần đó tiểu thư vẫn còn đang vẽ một bức tranh, Lan Như nhìn trộm một chút, hình như là cái cánh tay, sợ tiểu thư đau lòng, nàng không dám nói.Bức họa kia cũng không biết đi nơi nào.Tô Mạt không nói cho bọn hắn là đang lặng lẽ nghiên cứu tay chân giả, muốn cho người làm sau đó cho Lưu Vân dùng.Dù sao cánh tay Lưu Vân cũng không phải hoàn toàn bị phế, có một đoạn vẫn có tri giác, chỉ cần hắn rèn luyện, có thể luyện được tay chân giả không sai biệt lắm với cánh tay thật.Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thành thục, nàng cũng không tùy tiện nói ra, tránh cho càng hy vọng thì càng thất vọng.Mình chịu đựng, dù sao cũng hơn mấy người cùng lo lắng theo thì tốt hơn.Lan Như đi tới ngoài cửa nhìn một chút, tiểu thư cùng thiếu gia cùng mấy người Vân Thiếu Khanh nói chuyện phiếm ở trên sàn tàu, nên không nghe được bọn họ nói chuyện, nàng đóng cửa lại, giảng cho Lưu Hỏa: “Vân công tử phân phó, ngươi và tỷ tỷ bây giờ còn chưa thể dùng sức quá mức, ít nhất phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới được, nếu không sẽ tổn thương căn cốt. Thân thể của người, không phải không để lại thương tích coi như xong, chỉ là ngươi không thể để tiểu thư lo lắng vì ngươi, nàng khẩn trương rồi, phân phó ta nhất định phải nhìn chòng chọc các ngươi, không cho vận công, không được nhúc nhích, không cho......”“Tốt lắm, Tiểu Như muội tử, ngừng lại.” Lưu Hỏa cảm thấy nhức đầu: “Chỉ là mấy ngày không gặp, ta cảm thấy được ngươi thật giống như đã thành người khác. Còn nữa, cái tên Vân công tử đó có gì lợi hại sao? Nhìn từng người các ngươi đều tôn thờ hắn như vậy, mà so với thiếu gia, kém xa.”Lan Như liếc hắn một cái: “Ngươi bớt nói nhảm, Vân công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, tiểu thư cùng thiếu gia cũng tôn kính hắn đấy. Không muốn bị A Lí tới xuống tay, ngươi đàng hoàng một chút.”Lưu Hỏa bĩu môi, hắn xác định không quen tên Vân Thiếu Khanh đó, nhìn thì dịu dàng ưu nhã, trên thực tế không chừng tâm địa giản giảo, khi nhìn tiểu thư, ánh mắt kia liền có điểm không ổn, biết mắt ngươi sáng, nhưng có tất yếu mỗi lần thấy tiểu thư thì liền sáng mắt lên như thế không?Thật là người mù cũng biết hắn không có ý tốt, bọn họ thương hại nên mới nói chuyện với hắn.Thật là quá mức!