Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2094: Bị độc thủ 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ta nhíu mày, nảy ra ý hay, nhìn trong đám người thấy Nhạc Phong, giơ tay nói: "Ai, Phong nhi, mau tới đây. Nếu Tô tiểu thư cùng vương gia ở đại viện, vậy ngươi cũng liền ở chỗ này đi."Ánh mắt Thẩm lão gia thăm dò nhìn sang, Nhạc Phong nhi thướt tha tiến lên, tư thái nhã nhặn lịch sự mềm mại, thần thái an nhiên khéo léo, bộ dạng rất làm người khác ưa thích.Nhạc Phong nhi tiến lên hành lễ: "Vãn bối ra mắt Thẩm lão tiên sinh."Sau đó lại báo lên tên họ.Thẩm lão gia nhìn nàng khiêm cung lễ phép, vừa mềm thuận khéo léo, có hảo cảm, cười ha hả hỏi tuổi tác....Thẩm Phỉ lập tức hiểu ý của ông cụ, nếu hỏi tuổi của nữ hài tử nam hài tử, hơn phân nửa là nhìn trúng người ta, muốn tìm hôn sự cho người ta.Hắn vội vã kéo nhẹ ống tay áo lão gia tử.Thẩm lão gia cười ha ha nhìn về phía Tô Mạt.Nữ hài tử, dĩ nhiên là đi theo Tô Mạt rồi."Vương gia, tiểu thư, ta vẫn muốn đi theo Thẩm tiểu thư, đã làm phiền rồi."Nói rồi Nhạc Phong nhi lại hành lễ với Thẩm Tinh Tinh, thỉnh cầu được ở nhờ.Thẩm Tinh Tinh giận quá, đây là làm gì a, mình tranh thủ cho nàng, nàng ngược lại đánh trống lớn thoái lui, thật là bực mình.Chỉ là hành động lần này của Nhạc Phong nhi lại làm cho đám người Tô Mạt kinh ngạc, khiến Hoàng Phủ Cẩn cùng Thẩm lão gia vui mừng.Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nàng tất nhiên là đã nghĩ thông, như vậy rất tốt, đến lúc đó đi theo Nhạc Thiểu Sâm, cũng sẽ không có những ý nghĩ khác rồi.Mà ấn tượng của Thẩm lão gia đối với nha đầu này không tệ, cảm thấy nếu như không có hôn phối, nói không chừng còn có thể kết thân gì đó.Rồi lão liền nhìn đứa con thứ ba.Thẩm Tam không khỏi giật thót mình, hắn đã biết mấy chuyện của Nhạc Phong nhi trên đường, hắn cũng không dám.Mặc dù nàng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc rồi, nhưng hắn cần chính là mỹ nhân ở bên ngoài, không phải là lão bà ở nhà.Lại nói hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Nhạc Phong nhi, gả cho hắn, hắn thà cả đời không cưới, làm hòa thượng, dầu gì còn có thể đi nhảy sông tự vận."Ai nha, đã không còn sớm, vương gia cùng Tô tiểu thư nghỉ ngơi một chút, chốc lát, lão già ta tự mình mở tiệc, chúng ta ăn cơm."Nói xong, lão liền cáo từ, lại để cho hai đứa con trai tiếp đãi khách quý chu đáo.Động tác của người Thầm gia nhanh nhẹn, chỉ chốc lát, đám người Tô Mạt đã được dàn xếp, hơn nữa chỗ ở đều vô cùng thoải mái.Hoàng Phủ Cẩn ở phòng chính trên lầu hai, Tô Mạt ở Tú Lâu phía sau, còn Vân Thiếu Khanh sẽ ngụ trên Tây Sương Lầu trước mặt.Ba người cũng không cần nghỉ ngơi, đều ngồi ở phòng khách phòng chính uống trà nói chuyện.

Nàng ta nhíu mày, nảy ra ý hay, nhìn trong đám người thấy Nhạc Phong, giơ tay nói: "Ai, Phong nhi, mau tới đây. Nếu Tô tiểu thư cùng vương gia ở đại viện, vậy ngươi cũng liền ở chỗ này đi."

Ánh mắt Thẩm lão gia thăm dò nhìn sang, Nhạc Phong nhi thướt tha tiến lên, tư thái nhã nhặn lịch sự mềm mại, thần thái an nhiên khéo léo, bộ dạng rất làm người khác ưa thích.

Nhạc Phong nhi tiến lên hành lễ: "Vãn bối ra mắt Thẩm lão tiên sinh."

Sau đó lại báo lên tên họ.

Thẩm lão gia nhìn nàng khiêm cung lễ phép, vừa mềm thuận khéo léo, có hảo cảm, cười ha hả hỏi tuổi tác....

Thẩm Phỉ lập tức hiểu ý của ông cụ, nếu hỏi tuổi của nữ hài tử nam hài tử, hơn phân nửa là nhìn trúng người ta, muốn tìm hôn sự cho người ta.

Hắn vội vã kéo nhẹ ống tay áo lão gia tử.

Thẩm lão gia cười ha ha nhìn về phía Tô Mạt.

Nữ hài tử, dĩ nhiên là đi theo Tô Mạt rồi.

"Vương gia, tiểu thư, ta vẫn muốn đi theo Thẩm tiểu thư, đã làm phiền rồi."

Nói rồi Nhạc Phong nhi lại hành lễ với Thẩm Tinh Tinh, thỉnh cầu được ở nhờ.

Thẩm Tinh Tinh giận quá, đây là làm gì a, mình tranh thủ cho nàng, nàng ngược lại đánh trống lớn thoái lui, thật là bực mình.

Chỉ là hành động lần này của Nhạc Phong nhi lại làm cho đám người Tô Mạt kinh ngạc, khiến Hoàng Phủ Cẩn cùng Thẩm lão gia vui mừng.

Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nàng tất nhiên là đã nghĩ thông, như vậy rất tốt, đến lúc đó đi theo Nhạc Thiểu Sâm, cũng sẽ không có những ý nghĩ khác rồi.

Mà ấn tượng của Thẩm lão gia đối với nha đầu này không tệ, cảm thấy nếu như không có hôn phối, nói không chừng còn có thể kết thân gì đó.

Rồi lão liền nhìn đứa con thứ ba.

Thẩm Tam không khỏi giật thót mình, hắn đã biết mấy chuyện của Nhạc Phong nhi trên đường, hắn cũng không dám.

Mặc dù nàng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc rồi, nhưng hắn cần chính là mỹ nhân ở bên ngoài, không phải là lão bà ở nhà.

Lại nói hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Nhạc Phong nhi, gả cho hắn, hắn thà cả đời không cưới, làm hòa thượng, dầu gì còn có thể đi nhảy sông tự vận.

"Ai nha, đã không còn sớm, vương gia cùng Tô tiểu thư nghỉ ngơi một chút, chốc lát, lão già ta tự mình mở tiệc, chúng ta ăn cơm."

Nói xong, lão liền cáo từ, lại để cho hai đứa con trai tiếp đãi khách quý chu đáo.

Động tác của người Thầm gia nhanh nhẹn, chỉ chốc lát, đám người Tô Mạt đã được dàn xếp, hơn nữa chỗ ở đều vô cùng thoải mái.

Hoàng Phủ Cẩn ở phòng chính trên lầu hai, Tô Mạt ở Tú Lâu phía sau, còn Vân Thiếu Khanh sẽ ngụ trên Tây Sương Lầu trước mặt.

Ba người cũng không cần nghỉ ngơi, đều ngồi ở phòng khách phòng chính uống trà nói chuyện.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ta nhíu mày, nảy ra ý hay, nhìn trong đám người thấy Nhạc Phong, giơ tay nói: "Ai, Phong nhi, mau tới đây. Nếu Tô tiểu thư cùng vương gia ở đại viện, vậy ngươi cũng liền ở chỗ này đi."Ánh mắt Thẩm lão gia thăm dò nhìn sang, Nhạc Phong nhi thướt tha tiến lên, tư thái nhã nhặn lịch sự mềm mại, thần thái an nhiên khéo léo, bộ dạng rất làm người khác ưa thích.Nhạc Phong nhi tiến lên hành lễ: "Vãn bối ra mắt Thẩm lão tiên sinh."Sau đó lại báo lên tên họ.Thẩm lão gia nhìn nàng khiêm cung lễ phép, vừa mềm thuận khéo léo, có hảo cảm, cười ha hả hỏi tuổi tác....Thẩm Phỉ lập tức hiểu ý của ông cụ, nếu hỏi tuổi của nữ hài tử nam hài tử, hơn phân nửa là nhìn trúng người ta, muốn tìm hôn sự cho người ta.Hắn vội vã kéo nhẹ ống tay áo lão gia tử.Thẩm lão gia cười ha ha nhìn về phía Tô Mạt.Nữ hài tử, dĩ nhiên là đi theo Tô Mạt rồi."Vương gia, tiểu thư, ta vẫn muốn đi theo Thẩm tiểu thư, đã làm phiền rồi."Nói rồi Nhạc Phong nhi lại hành lễ với Thẩm Tinh Tinh, thỉnh cầu được ở nhờ.Thẩm Tinh Tinh giận quá, đây là làm gì a, mình tranh thủ cho nàng, nàng ngược lại đánh trống lớn thoái lui, thật là bực mình.Chỉ là hành động lần này của Nhạc Phong nhi lại làm cho đám người Tô Mạt kinh ngạc, khiến Hoàng Phủ Cẩn cùng Thẩm lão gia vui mừng.Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nàng tất nhiên là đã nghĩ thông, như vậy rất tốt, đến lúc đó đi theo Nhạc Thiểu Sâm, cũng sẽ không có những ý nghĩ khác rồi.Mà ấn tượng của Thẩm lão gia đối với nha đầu này không tệ, cảm thấy nếu như không có hôn phối, nói không chừng còn có thể kết thân gì đó.Rồi lão liền nhìn đứa con thứ ba.Thẩm Tam không khỏi giật thót mình, hắn đã biết mấy chuyện của Nhạc Phong nhi trên đường, hắn cũng không dám.Mặc dù nàng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc rồi, nhưng hắn cần chính là mỹ nhân ở bên ngoài, không phải là lão bà ở nhà.Lại nói hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Nhạc Phong nhi, gả cho hắn, hắn thà cả đời không cưới, làm hòa thượng, dầu gì còn có thể đi nhảy sông tự vận."Ai nha, đã không còn sớm, vương gia cùng Tô tiểu thư nghỉ ngơi một chút, chốc lát, lão già ta tự mình mở tiệc, chúng ta ăn cơm."Nói xong, lão liền cáo từ, lại để cho hai đứa con trai tiếp đãi khách quý chu đáo.Động tác của người Thầm gia nhanh nhẹn, chỉ chốc lát, đám người Tô Mạt đã được dàn xếp, hơn nữa chỗ ở đều vô cùng thoải mái.Hoàng Phủ Cẩn ở phòng chính trên lầu hai, Tô Mạt ở Tú Lâu phía sau, còn Vân Thiếu Khanh sẽ ngụ trên Tây Sương Lầu trước mặt.Ba người cũng không cần nghỉ ngơi, đều ngồi ở phòng khách phòng chính uống trà nói chuyện.

Chương 2094: Bị độc thủ 02