Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 1141
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1141Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Ngọc và chị Lạc Lạc chặn Trình Kiêu lại ở phòng nghỉ ngơi.“Trình Kiêu, Trình đại sư! Thật là khiến tôi bất ngờ!” Chị Lạc Lạc tỏ vẻ kinh ngạc: “Đến tận bây giờ tôi vấn cảm thấy là mình đang năm mơ đấy!”Trình Kiêu cười nói: “Chị Lạc Lạc, Trình Kiêu và Trình đại sư có khác gì nhau à?”Chị Lạc Lạc nghiêm túc nhìn Trình Kiêu: “Cậu nói xem?”“Trong mắt tôi thì không có gì khác nhau cả. Trong mắt mọi người cũng thế.”Chị Lạc Lạc cười nói: “Không ngờ Trình đại sư danh tiếng lẫy lừng lại từng làm việc cho quán rượu của tôi, không được, bây giờ tôi sẽ mua lại quán rượu! Sau này tôi sẽ treo một tấm bảng trước quán, quán rượu Trình đại sư từng làm việc! Tin răng sau này chắc chắn sẽ rất đắt khách.”Sau khi nói xong, chị Lạc Lạc bèn rời đi, cô ta là một người thông minh, biết phải để lại không gian riêng cho Trình Kiêu và Lâm Ngọc.Đối mặt với Lâm Ngọc, Trình Kiêu cũng không còn dáng vẻ Đại Đế kiêu ngạo, áp đảo mọi thứ kia nữa, chỉ còn là một em trai rất bình thường.“Chị Lâm Ngọc, chị có gì muốn nói với tôi sao?” Trình Kiêu là người lên tiếng trước, anh thật sự không chịu nổi ánh mắt nhìn anh như đang nhìn quái vật của Lâm Ngọc.Lâm Ngọc chua chát nói: “Đừng gọi tôi là chị, tôi không dám nhận đâu! Thật sự không ngờ rằng đường đường là Trình đại sư lại hạ mình làm vệ sĩ cho tôi! Không biết Trình đại sư chỉ vì tìm niềm vui hay là có mục đích gì khác?”Trình Kiêu cười bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không muốn giấu giếm chị, dù tôi có nói, chị cũng sẽ tin sao?”Đúng vậy, nếu Trình Kiêu nói anh là Trình đại sư, chắc chắn Lâm Ngọc sẽ không tin, còn cho rằng anh là một tên lừa đảo.Giống như trước đó Trình Kiêu đột nhiên nói anh là Trình đại sư, Lâm Ngọc cũng cảm thấy anh đang nói đùa vậy.Lâm Ngọc chợt hơi hiểu nỗi khổ tâm của Trình Kiêu.“Được rồi, nể tình cậu giúp chúng tôi, tôi cũng không so đo với cậu nữa!”“Chủ tịch bảo tôi đến cảm ơn Trình đại sư, tôi cũng xem như đã nói với cậu rồi, tạm biệt!”“Đợi đã!” Không ngờ Lâm Ngọc nói đi là đi, Trình Kiêu vội nói.“Sao vậy? Trình đại sư còn cần chỉ bảo gì sao?” Lâm Ngọc nói với giọng điệu khó chịu.Trình Kiêu nói: “Chị Lâm Ngọc, hy vọng chị tạm thời đừng nói thân phận của tôi cho Chủ tịch.”“Tại sao?” Lâm Ngọc hỏi với vẻ khó hiểu.“Vì tốt cho mọi người!” Trình Kiêu nghiêm túc nói.“Việc này tôi không dám đảm bảo. Nếu Chủ tịch hỏi tới, tôi sẽ không lừa bà ấy.” Lâm Ngọc không từ chối, cũng không đồng ý.“Được, chỉ cần chị đừng chủ động nói với bà ấy là được.” Trình Kiêu hiểu tính Lâm Ngọc, biết rằng trừ khi anh nói rõ thân phận, nếu không hoàn toàn không thể nào yêu cầu Lâm Ngọc giấu giếm mẹ.“Được. Lâm Ngọc đồng ý: “Còn chuyện gì nữa không? Trình đại sư?”Ba chữ Trình đại sư giống như một lời châm chọc.Trình Kiêu cười khổ nói: “Không còn gì nữa.”“Vậy tôi đi đây”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1141Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Ngọc và chị Lạc Lạc chặn Trình Kiêu lại ở phòng nghỉ ngơi.“Trình Kiêu, Trình đại sư! Thật là khiến tôi bất ngờ!” Chị Lạc Lạc tỏ vẻ kinh ngạc: “Đến tận bây giờ tôi vấn cảm thấy là mình đang năm mơ đấy!”Trình Kiêu cười nói: “Chị Lạc Lạc, Trình Kiêu và Trình đại sư có khác gì nhau à?”Chị Lạc Lạc nghiêm túc nhìn Trình Kiêu: “Cậu nói xem?”“Trong mắt tôi thì không có gì khác nhau cả. Trong mắt mọi người cũng thế.”Chị Lạc Lạc cười nói: “Không ngờ Trình đại sư danh tiếng lẫy lừng lại từng làm việc cho quán rượu của tôi, không được, bây giờ tôi sẽ mua lại quán rượu! Sau này tôi sẽ treo một tấm bảng trước quán, quán rượu Trình đại sư từng làm việc! Tin răng sau này chắc chắn sẽ rất đắt khách.”Sau khi nói xong, chị Lạc Lạc bèn rời đi, cô ta là một người thông minh, biết phải để lại không gian riêng cho Trình Kiêu và Lâm Ngọc.Đối mặt với Lâm Ngọc, Trình Kiêu cũng không còn dáng vẻ Đại Đế kiêu ngạo, áp đảo mọi thứ kia nữa, chỉ còn là một em trai rất bình thường.“Chị Lâm Ngọc, chị có gì muốn nói với tôi sao?” Trình Kiêu là người lên tiếng trước, anh thật sự không chịu nổi ánh mắt nhìn anh như đang nhìn quái vật của Lâm Ngọc.Lâm Ngọc chua chát nói: “Đừng gọi tôi là chị, tôi không dám nhận đâu! Thật sự không ngờ rằng đường đường là Trình đại sư lại hạ mình làm vệ sĩ cho tôi! Không biết Trình đại sư chỉ vì tìm niềm vui hay là có mục đích gì khác?”Trình Kiêu cười bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không muốn giấu giếm chị, dù tôi có nói, chị cũng sẽ tin sao?”Đúng vậy, nếu Trình Kiêu nói anh là Trình đại sư, chắc chắn Lâm Ngọc sẽ không tin, còn cho rằng anh là một tên lừa đảo.Giống như trước đó Trình Kiêu đột nhiên nói anh là Trình đại sư, Lâm Ngọc cũng cảm thấy anh đang nói đùa vậy.Lâm Ngọc chợt hơi hiểu nỗi khổ tâm của Trình Kiêu.“Được rồi, nể tình cậu giúp chúng tôi, tôi cũng không so đo với cậu nữa!”“Chủ tịch bảo tôi đến cảm ơn Trình đại sư, tôi cũng xem như đã nói với cậu rồi, tạm biệt!”“Đợi đã!” Không ngờ Lâm Ngọc nói đi là đi, Trình Kiêu vội nói.“Sao vậy? Trình đại sư còn cần chỉ bảo gì sao?” Lâm Ngọc nói với giọng điệu khó chịu.Trình Kiêu nói: “Chị Lâm Ngọc, hy vọng chị tạm thời đừng nói thân phận của tôi cho Chủ tịch.”“Tại sao?” Lâm Ngọc hỏi với vẻ khó hiểu.“Vì tốt cho mọi người!” Trình Kiêu nghiêm túc nói.“Việc này tôi không dám đảm bảo. Nếu Chủ tịch hỏi tới, tôi sẽ không lừa bà ấy.” Lâm Ngọc không từ chối, cũng không đồng ý.“Được, chỉ cần chị đừng chủ động nói với bà ấy là được.” Trình Kiêu hiểu tính Lâm Ngọc, biết rằng trừ khi anh nói rõ thân phận, nếu không hoàn toàn không thể nào yêu cầu Lâm Ngọc giấu giếm mẹ.“Được. Lâm Ngọc đồng ý: “Còn chuyện gì nữa không? Trình đại sư?”Ba chữ Trình đại sư giống như một lời châm chọc.Trình Kiêu cười khổ nói: “Không còn gì nữa.”“Vậy tôi đi đây”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1141Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Ngọc và chị Lạc Lạc chặn Trình Kiêu lại ở phòng nghỉ ngơi.“Trình Kiêu, Trình đại sư! Thật là khiến tôi bất ngờ!” Chị Lạc Lạc tỏ vẻ kinh ngạc: “Đến tận bây giờ tôi vấn cảm thấy là mình đang năm mơ đấy!”Trình Kiêu cười nói: “Chị Lạc Lạc, Trình Kiêu và Trình đại sư có khác gì nhau à?”Chị Lạc Lạc nghiêm túc nhìn Trình Kiêu: “Cậu nói xem?”“Trong mắt tôi thì không có gì khác nhau cả. Trong mắt mọi người cũng thế.”Chị Lạc Lạc cười nói: “Không ngờ Trình đại sư danh tiếng lẫy lừng lại từng làm việc cho quán rượu của tôi, không được, bây giờ tôi sẽ mua lại quán rượu! Sau này tôi sẽ treo một tấm bảng trước quán, quán rượu Trình đại sư từng làm việc! Tin răng sau này chắc chắn sẽ rất đắt khách.”Sau khi nói xong, chị Lạc Lạc bèn rời đi, cô ta là một người thông minh, biết phải để lại không gian riêng cho Trình Kiêu và Lâm Ngọc.Đối mặt với Lâm Ngọc, Trình Kiêu cũng không còn dáng vẻ Đại Đế kiêu ngạo, áp đảo mọi thứ kia nữa, chỉ còn là một em trai rất bình thường.“Chị Lâm Ngọc, chị có gì muốn nói với tôi sao?” Trình Kiêu là người lên tiếng trước, anh thật sự không chịu nổi ánh mắt nhìn anh như đang nhìn quái vật của Lâm Ngọc.Lâm Ngọc chua chát nói: “Đừng gọi tôi là chị, tôi không dám nhận đâu! Thật sự không ngờ rằng đường đường là Trình đại sư lại hạ mình làm vệ sĩ cho tôi! Không biết Trình đại sư chỉ vì tìm niềm vui hay là có mục đích gì khác?”Trình Kiêu cười bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không muốn giấu giếm chị, dù tôi có nói, chị cũng sẽ tin sao?”Đúng vậy, nếu Trình Kiêu nói anh là Trình đại sư, chắc chắn Lâm Ngọc sẽ không tin, còn cho rằng anh là một tên lừa đảo.Giống như trước đó Trình Kiêu đột nhiên nói anh là Trình đại sư, Lâm Ngọc cũng cảm thấy anh đang nói đùa vậy.Lâm Ngọc chợt hơi hiểu nỗi khổ tâm của Trình Kiêu.“Được rồi, nể tình cậu giúp chúng tôi, tôi cũng không so đo với cậu nữa!”“Chủ tịch bảo tôi đến cảm ơn Trình đại sư, tôi cũng xem như đã nói với cậu rồi, tạm biệt!”“Đợi đã!” Không ngờ Lâm Ngọc nói đi là đi, Trình Kiêu vội nói.“Sao vậy? Trình đại sư còn cần chỉ bảo gì sao?” Lâm Ngọc nói với giọng điệu khó chịu.Trình Kiêu nói: “Chị Lâm Ngọc, hy vọng chị tạm thời đừng nói thân phận của tôi cho Chủ tịch.”“Tại sao?” Lâm Ngọc hỏi với vẻ khó hiểu.“Vì tốt cho mọi người!” Trình Kiêu nghiêm túc nói.“Việc này tôi không dám đảm bảo. Nếu Chủ tịch hỏi tới, tôi sẽ không lừa bà ấy.” Lâm Ngọc không từ chối, cũng không đồng ý.“Được, chỉ cần chị đừng chủ động nói với bà ấy là được.” Trình Kiêu hiểu tính Lâm Ngọc, biết rằng trừ khi anh nói rõ thân phận, nếu không hoàn toàn không thể nào yêu cầu Lâm Ngọc giấu giếm mẹ.“Được. Lâm Ngọc đồng ý: “Còn chuyện gì nữa không? Trình đại sư?”Ba chữ Trình đại sư giống như một lời châm chọc.Trình Kiêu cười khổ nói: “Không còn gì nữa.”“Vậy tôi đi đây”