Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 3300

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3300Bên kia.Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”Tiểu Tháp nói: “Ồ”.Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.Diệp Quân: “…”.Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Quân đi đến một tinh vực tĩnh mịch, ở trước mặt hắn mấy trăm mét, có một tinh cầu màu đỏ trôi nổi lơ lửng, xung qunah tinh cầu tối đen như mực, giống như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.Tàn tích nền văn mình thần bí!Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh chết chóc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.Tiểu Tháp nói: “Cẩn thận”.Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đi về phía tinh cầu màu đỏ ở xa, nhưng chưa đi được bao lâu, một sức mạnh thần bí đã ngăn hắn lại.Diệp Quân biết đây là cấm chế do nền văn minh Sâm Lâm để lại, bởi vì trong quyển trục mà Quân Minh đã đưa cho hắn có nhắc tới.Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyền trong tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, trong chốc lát, trước mặt hắn giống như có gì đó nứt ra, ngay sau đó, xung quanh không ngừng vang lên tiếng răng rắc.Diệp Quân nhìn xung quanh, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất cách đó không xa.Khi Diệp Quân bước lên tinh cầu màu đỏ, hắn đột nhiên cau mày lại, bởi vì nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.Cảm giác nguy hiểm!Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tháp gia, nếu lát nữa có nguy hiểm thì nhớ nhắc nhở”.Tiểu Tháp nói: “Được”.Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó cầm kiếm đi về phía xa.Chưa đi được bao lâu, xa xa xuất hiện một cột đá cao chọc trời, cột đá cao mấy vạn trượng, đâm sâu vào trong những lớp mây trắng. Sau cột đá là một ngọn núi, trên vách núi là một pho tượng mặt quỷ có hai cái răng nanh, hai cái răng nanh của pho tượng này dài trăm vạn trượng, hai mắt lồi ra, có sáu cánh tay, hung thần ác nghiệt.Khi Diệp Quân nhìn vào pho tượng mặt quỷ, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.Diệp Quân thầm kinh hãi, liên tiếp lùi về sau mấy bước, hắn nhìn pho tượng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng chỉ là một pho tượng mà lại có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.Đây rốt cuộc là gì vậy?Diệp Quân siết chặt hai nắm đấm, lúc này, kiếm ý không ngừng phóng ra từ trên người hắn, nhưng cảm giác kia vẫn không hề biến mất.Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, cố gắng để tĩnh tâm.Ngay lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3300Bên kia.Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”Tiểu Tháp nói: “Ồ”.Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.Diệp Quân: “…”.Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Quân đi đến một tinh vực tĩnh mịch, ở trước mặt hắn mấy trăm mét, có một tinh cầu màu đỏ trôi nổi lơ lửng, xung qunah tinh cầu tối đen như mực, giống như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.Tàn tích nền văn mình thần bí!Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh chết chóc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.Tiểu Tháp nói: “Cẩn thận”.Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đi về phía tinh cầu màu đỏ ở xa, nhưng chưa đi được bao lâu, một sức mạnh thần bí đã ngăn hắn lại.Diệp Quân biết đây là cấm chế do nền văn minh Sâm Lâm để lại, bởi vì trong quyển trục mà Quân Minh đã đưa cho hắn có nhắc tới.Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyền trong tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, trong chốc lát, trước mặt hắn giống như có gì đó nứt ra, ngay sau đó, xung quanh không ngừng vang lên tiếng răng rắc.Diệp Quân nhìn xung quanh, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất cách đó không xa.Khi Diệp Quân bước lên tinh cầu màu đỏ, hắn đột nhiên cau mày lại, bởi vì nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.Cảm giác nguy hiểm!Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tháp gia, nếu lát nữa có nguy hiểm thì nhớ nhắc nhở”.Tiểu Tháp nói: “Được”.Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó cầm kiếm đi về phía xa.Chưa đi được bao lâu, xa xa xuất hiện một cột đá cao chọc trời, cột đá cao mấy vạn trượng, đâm sâu vào trong những lớp mây trắng. Sau cột đá là một ngọn núi, trên vách núi là một pho tượng mặt quỷ có hai cái răng nanh, hai cái răng nanh của pho tượng này dài trăm vạn trượng, hai mắt lồi ra, có sáu cánh tay, hung thần ác nghiệt.Khi Diệp Quân nhìn vào pho tượng mặt quỷ, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.Diệp Quân thầm kinh hãi, liên tiếp lùi về sau mấy bước, hắn nhìn pho tượng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng chỉ là một pho tượng mà lại có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.Đây rốt cuộc là gì vậy?Diệp Quân siết chặt hai nắm đấm, lúc này, kiếm ý không ngừng phóng ra từ trên người hắn, nhưng cảm giác kia vẫn không hề biến mất.Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, cố gắng để tĩnh tâm.Ngay lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3300Bên kia.Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”Tiểu Tháp nói: “Ồ”.Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.Diệp Quân: “…”.Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Quân đi đến một tinh vực tĩnh mịch, ở trước mặt hắn mấy trăm mét, có một tinh cầu màu đỏ trôi nổi lơ lửng, xung qunah tinh cầu tối đen như mực, giống như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.Tàn tích nền văn mình thần bí!Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh chết chóc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.Tiểu Tháp nói: “Cẩn thận”.Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đi về phía tinh cầu màu đỏ ở xa, nhưng chưa đi được bao lâu, một sức mạnh thần bí đã ngăn hắn lại.Diệp Quân biết đây là cấm chế do nền văn minh Sâm Lâm để lại, bởi vì trong quyển trục mà Quân Minh đã đưa cho hắn có nhắc tới.Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyền trong tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, trong chốc lát, trước mặt hắn giống như có gì đó nứt ra, ngay sau đó, xung quanh không ngừng vang lên tiếng răng rắc.Diệp Quân nhìn xung quanh, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất cách đó không xa.Khi Diệp Quân bước lên tinh cầu màu đỏ, hắn đột nhiên cau mày lại, bởi vì nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.Cảm giác nguy hiểm!Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tháp gia, nếu lát nữa có nguy hiểm thì nhớ nhắc nhở”.Tiểu Tháp nói: “Được”.Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó cầm kiếm đi về phía xa.Chưa đi được bao lâu, xa xa xuất hiện một cột đá cao chọc trời, cột đá cao mấy vạn trượng, đâm sâu vào trong những lớp mây trắng. Sau cột đá là một ngọn núi, trên vách núi là một pho tượng mặt quỷ có hai cái răng nanh, hai cái răng nanh của pho tượng này dài trăm vạn trượng, hai mắt lồi ra, có sáu cánh tay, hung thần ác nghiệt.Khi Diệp Quân nhìn vào pho tượng mặt quỷ, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.Diệp Quân thầm kinh hãi, liên tiếp lùi về sau mấy bước, hắn nhìn pho tượng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng chỉ là một pho tượng mà lại có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.Đây rốt cuộc là gì vậy?Diệp Quân siết chặt hai nắm đấm, lúc này, kiếm ý không ngừng phóng ra từ trên người hắn, nhưng cảm giác kia vẫn không hề biến mất.Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, cố gắng để tĩnh tâm.Ngay lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Chương 3300