Làm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học. Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một thiếu niên mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ chăm chú của cậu ta khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến cậu ta chú ý. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống…
Quyển 1 - Chương 12
Anh Không Muốn Để Em Một MìnhTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhLàm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học. Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một thiếu niên mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ chăm chú của cậu ta khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến cậu ta chú ý. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống… Ba tháng sau, tôi nhìn thấy Diệp Tử Điềm trong tang lễ của Lâm Vũ Dương.Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài qua vai, xinh đẹp đến mức khiến người ta lần đầu gặp khó có thể quên.Cô khẽ đặt mô hình của mười chiếc máy bay chiến đấu và hai tờ giấy thông báo trúng tuyển của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh bên cạnh mộ của Lâm Vũ Dương.Một tờ giấy viết tên của Lâm Vũ Dương, một tờ giấy viết tên của Diệp Tử Điềm. Cô không rơi nước mắt mà cười nói với người đã vĩnh viễn yên nghỉ: "Lâm Vũ Dương, tớ đỗ vào chuyên ngành thiết bị bay chất lượng và đáng tin cậy của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh rồi, lý tưởng của cậu, tớ sẽ giúp cậu thực hiện..."Cô mỉm cười quay người rời khỏi lễ đường.Tang lễ kết thúc, mọi người đều rời đi. Trên đường trở về, tôi lại nhìn thấy Diệp Tử Điềm, cô ấy đang quỳ trên bãi cỏ ven đường khóc nức nở, rất lâu, rất lâu...Tôi bỗng nhớ đến bức thư Lâm Vũ Dương đã để lại trước khi mất."Cảm ơn thời gian đã đối với tôi rất dịu dàng.Cảm ơn cuộc đời đã yêu thương quý mến tôi.Tạm thời,Tôi sẽ đến điểm đích đợi cậu trước.Trên đường đến đóCậu không cần phải vội,Đừng quên thưởng thức cảnh đẹp ven đường..."Lâm Vũ Dương
Anh Không Muốn Để Em Một MìnhTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhLàm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học. Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một thiếu niên mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ chăm chú của cậu ta khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến cậu ta chú ý. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống… Ba tháng sau, tôi nhìn thấy Diệp Tử Điềm trong tang lễ của Lâm Vũ Dương.Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài qua vai, xinh đẹp đến mức khiến người ta lần đầu gặp khó có thể quên.Cô khẽ đặt mô hình của mười chiếc máy bay chiến đấu và hai tờ giấy thông báo trúng tuyển của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh bên cạnh mộ của Lâm Vũ Dương.Một tờ giấy viết tên của Lâm Vũ Dương, một tờ giấy viết tên của Diệp Tử Điềm. Cô không rơi nước mắt mà cười nói với người đã vĩnh viễn yên nghỉ: "Lâm Vũ Dương, tớ đỗ vào chuyên ngành thiết bị bay chất lượng và đáng tin cậy của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh rồi, lý tưởng của cậu, tớ sẽ giúp cậu thực hiện..."Cô mỉm cười quay người rời khỏi lễ đường.Tang lễ kết thúc, mọi người đều rời đi. Trên đường trở về, tôi lại nhìn thấy Diệp Tử Điềm, cô ấy đang quỳ trên bãi cỏ ven đường khóc nức nở, rất lâu, rất lâu...Tôi bỗng nhớ đến bức thư Lâm Vũ Dương đã để lại trước khi mất."Cảm ơn thời gian đã đối với tôi rất dịu dàng.Cảm ơn cuộc đời đã yêu thương quý mến tôi.Tạm thời,Tôi sẽ đến điểm đích đợi cậu trước.Trên đường đến đóCậu không cần phải vội,Đừng quên thưởng thức cảnh đẹp ven đường..."Lâm Vũ Dương
Anh Không Muốn Để Em Một MìnhTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhLàm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học. Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một thiếu niên mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ chăm chú của cậu ta khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến cậu ta chú ý. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống… Ba tháng sau, tôi nhìn thấy Diệp Tử Điềm trong tang lễ của Lâm Vũ Dương.Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài qua vai, xinh đẹp đến mức khiến người ta lần đầu gặp khó có thể quên.Cô khẽ đặt mô hình của mười chiếc máy bay chiến đấu và hai tờ giấy thông báo trúng tuyển của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh bên cạnh mộ của Lâm Vũ Dương.Một tờ giấy viết tên của Lâm Vũ Dương, một tờ giấy viết tên của Diệp Tử Điềm. Cô không rơi nước mắt mà cười nói với người đã vĩnh viễn yên nghỉ: "Lâm Vũ Dương, tớ đỗ vào chuyên ngành thiết bị bay chất lượng và đáng tin cậy của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh rồi, lý tưởng của cậu, tớ sẽ giúp cậu thực hiện..."Cô mỉm cười quay người rời khỏi lễ đường.Tang lễ kết thúc, mọi người đều rời đi. Trên đường trở về, tôi lại nhìn thấy Diệp Tử Điềm, cô ấy đang quỳ trên bãi cỏ ven đường khóc nức nở, rất lâu, rất lâu...Tôi bỗng nhớ đến bức thư Lâm Vũ Dương đã để lại trước khi mất."Cảm ơn thời gian đã đối với tôi rất dịu dàng.Cảm ơn cuộc đời đã yêu thương quý mến tôi.Tạm thời,Tôi sẽ đến điểm đích đợi cậu trước.Trên đường đến đóCậu không cần phải vội,Đừng quên thưởng thức cảnh đẹp ven đường..."Lâm Vũ Dương