Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 1284
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1284Thuộc hạ mà ba người bọn họ dẫn theo đã sớm sợ tới mức chân nhữn ra, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không dám mà quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Trình Kiêu: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng!”Xà bà bà vốn đã bị thương nặng, khi nhìn thấy cảnh này chỉ biết trợn tròn mắt rồi ngất đi Cũng may nhà họ Mã nằm ở một nơi hẻo lánh, hơn nữa nhà họ Mã còn cố ý lan truyền truyền thuyết bị ma quỷ phá phách, cho nên xung quanh hầu như không có người nào ở, nếu không loại chuyện vừa có sấm chớp vừa có lửa đốt như thế này mà để người bình thường nhìn thấy e rằng ngày hôm sau đã có thể lên tin tức nổi bật rồi.Trình Kiêu không để ý đến những thuộc hạ đó, quay người bước vào trong sân.Trong sân đã không còn một ai nữa, Mã Ngọc Hoa đã dần theo tất cả thuộc hạ và cả Mạc Vũ bỏ chạy.Trình Kiêu tìm thấy một cánh cửa sau ở một trong những ngôi nhà, bọn họ đã rời đi băng cửa sau.Trình Kiêu ung dung thong thả từ cửa sau ra ngoài.Trên con đường hẻo lánh, Mạc Vũ nhìn vợ chồng Mã Ngọc Hoa đang hoảng hốt lo sợ, dần dần nảy sinh vài phần nghi ngờ.“Mã Ngọc Hoa, ông nói sau khi ba đại gia tộc đánh bại bọn ông thì đã nội chiến với nhau sao? Cho nên ông mới nhân cơ hội dần tôi chạy trốn?”Mạc Vũ nghỉ ngờ hỏi.Mã Ngọc Hoa ở phía trước không quay đầu lại nhưng sắc mặt lại thay đổi: “Đúng vậy, nếu không phải ba người bọn họ nội chiến với nhau thì tôi hoàn toàn không có cơ hội lén lút dần cô đi!”Vợ ông ta cũng nói: “Đúng vậy, thánh nữ, may mà ba người họ đang chiến đấu với nhau, nếu không chúng ta đã có thể chết ở đâu đó rồi!”Mạc Vũ nhìn chắm chẳm hai người bọn họ: “Vậy tại sao bọn họ lại nội chiến?”“Chuyện này… Tôi cũng không biết tại sao họ lại phải nội chiến với nhau!” Mã Ngọc Hoa không thể nói ra lý do.Mạc Vũ càng thêm nghỉ hoặc, cẩn thận nghĩ đến biểu cảm hoảng sợ lúc Mã Ngọc Hoa dẫn cô ấy đi, rõ ràng ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đấy cực kỳ đáng sợ.Vợ ông ta vội vàng nói: “Thánh nữ có còn thắc mắc gì nữa không? Chắc chắn là ba người bọn họ thấy mình đã đánh bại vợ chồng chúng tôi nên muốn tranh công, sau đó mới nội chiến.”Mã Ngọc Hoa vội vàng nói: “Đúng vậy, từ trước đến nay bốn đại gia tộc chúng ta đều có đức tính này, cô cũng biết mà.”Mạc Vũ không nói nữa và tạm thời tin vào lời nói của Mã Ngọc Hoa.Quả thật bốn đại gia tộc có loại đức hạnh này, trước đây ở Bạch Vu Giáo của bọn họ cũng từng có loại đức tính này.Nhưng, đột nhiên Mã Ngọc Hoa ghìm lại bước chân vội vã của mình.Mạc Vũ phía sau khó hiểu hỏi: “Sao ông lại không đi nữa?”Mã Ngọc Hoa không lên tiếng.Mạc Vũ vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy một thanh niên áo đen đứng giữa đường, quay lưng lại với bọn họ hai tay chắp sau lưng, như thể đã đợi rất lâu rồi.“Sao bóng lưng của người này nhìn quen thế?” Mạc Vũ nghi hoặc.Lúc này, Trình Kiêu quay lại, mặt bình tĩnh nhìn Mã Ngọc Hoa: “Sao lại không chạy nữa đi?”Mã Ngọc Hoa sợ đến tái nhợt mặt mày, chỉ vào Trình Kiêu, giọng run lẩy bẩy nói: “Cậu, rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”Mạc Vũ kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trình Kiêu, tại sao lại là anh?”
Chương 1284
Thuộc hạ mà ba người bọn họ dẫn theo đã sớm sợ tới mức chân nhữn ra, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không dám mà quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Trình Kiêu: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng!”
Xà bà bà vốn đã bị thương nặng, khi nhìn thấy cảnh này chỉ biết trợn tròn mắt rồi ngất đi Cũng may nhà họ Mã nằm ở một nơi hẻo lánh, hơn nữa nhà họ Mã còn cố ý lan truyền truyền thuyết bị ma quỷ phá phách, cho nên xung quanh hầu như không có người nào ở, nếu không loại chuyện vừa có sấm chớp vừa có lửa đốt như thế này mà để người bình thường nhìn thấy e rằng ngày hôm sau đã có thể lên tin tức nổi bật rồi.
Trình Kiêu không để ý đến những thuộc hạ đó, quay người bước vào trong sân.
Trong sân đã không còn một ai nữa, Mã Ngọc Hoa đã dần theo tất cả thuộc hạ và cả Mạc Vũ bỏ chạy.
Trình Kiêu tìm thấy một cánh cửa sau ở một trong những ngôi nhà, bọn họ đã rời đi băng cửa sau.
Trình Kiêu ung dung thong thả từ cửa sau ra ngoài.
Trên con đường hẻo lánh, Mạc Vũ nhìn vợ chồng Mã Ngọc Hoa đang hoảng hốt lo sợ, dần dần nảy sinh vài phần nghi ngờ.
“Mã Ngọc Hoa, ông nói sau khi ba đại gia tộc đánh bại bọn ông thì đã nội chiến với nhau sao? Cho nên ông mới nhân cơ hội dần tôi chạy trốn?”
Mạc Vũ nghỉ ngờ hỏi.
Mã Ngọc Hoa ở phía trước không quay đầu lại nhưng sắc mặt lại thay đổi: “Đúng vậy, nếu không phải ba người bọn họ nội chiến với nhau thì tôi hoàn toàn không có cơ hội lén lút dần cô đi!”
Vợ ông ta cũng nói: “Đúng vậy, thánh nữ, may mà ba người họ đang chiến đấu với nhau, nếu không chúng ta đã có thể chết ở đâu đó rồi!”
Mạc Vũ nhìn chắm chẳm hai người bọn họ: “Vậy tại sao bọn họ lại nội chiến?”
“Chuyện này… Tôi cũng không biết tại sao họ lại phải nội chiến với nhau!” Mã Ngọc Hoa không thể nói ra lý do.
Mạc Vũ càng thêm nghỉ hoặc, cẩn thận nghĩ đến biểu cảm hoảng sợ lúc Mã Ngọc Hoa dẫn cô ấy đi, rõ ràng ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đấy cực kỳ đáng sợ.
Vợ ông ta vội vàng nói: “Thánh nữ có còn thắc mắc gì nữa không? Chắc chắn là ba người bọn họ thấy mình đã đánh bại vợ chồng chúng tôi nên muốn tranh công, sau đó mới nội chiến.”
Mã Ngọc Hoa vội vàng nói: “Đúng vậy, từ trước đến nay bốn đại gia tộc chúng ta đều có đức tính này, cô cũng biết mà.”
Mạc Vũ không nói nữa và tạm thời tin vào lời nói của Mã Ngọc Hoa.
Quả thật bốn đại gia tộc có loại đức hạnh này, trước đây ở Bạch Vu Giáo của bọn họ cũng từng có loại đức tính này.
Nhưng, đột nhiên Mã Ngọc Hoa ghìm lại bước chân vội vã của mình.
Mạc Vũ phía sau khó hiểu hỏi: “Sao ông lại không đi nữa?”
Mã Ngọc Hoa không lên tiếng.
Mạc Vũ vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy một thanh niên áo đen đứng giữa đường, quay lưng lại với bọn họ hai tay chắp sau lưng, như thể đã đợi rất lâu rồi.
“Sao bóng lưng của người này nhìn quen thế?” Mạc Vũ nghi hoặc.
Lúc này, Trình Kiêu quay lại, mặt bình tĩnh nhìn Mã Ngọc Hoa: “Sao lại không chạy nữa đi?”
Mã Ngọc Hoa sợ đến tái nhợt mặt mày, chỉ vào Trình Kiêu, giọng run lẩy bẩy nói: “Cậu, rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”
Mạc Vũ kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trình Kiêu, tại sao lại là anh?”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1284Thuộc hạ mà ba người bọn họ dẫn theo đã sớm sợ tới mức chân nhữn ra, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không dám mà quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Trình Kiêu: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng!”Xà bà bà vốn đã bị thương nặng, khi nhìn thấy cảnh này chỉ biết trợn tròn mắt rồi ngất đi Cũng may nhà họ Mã nằm ở một nơi hẻo lánh, hơn nữa nhà họ Mã còn cố ý lan truyền truyền thuyết bị ma quỷ phá phách, cho nên xung quanh hầu như không có người nào ở, nếu không loại chuyện vừa có sấm chớp vừa có lửa đốt như thế này mà để người bình thường nhìn thấy e rằng ngày hôm sau đã có thể lên tin tức nổi bật rồi.Trình Kiêu không để ý đến những thuộc hạ đó, quay người bước vào trong sân.Trong sân đã không còn một ai nữa, Mã Ngọc Hoa đã dần theo tất cả thuộc hạ và cả Mạc Vũ bỏ chạy.Trình Kiêu tìm thấy một cánh cửa sau ở một trong những ngôi nhà, bọn họ đã rời đi băng cửa sau.Trình Kiêu ung dung thong thả từ cửa sau ra ngoài.Trên con đường hẻo lánh, Mạc Vũ nhìn vợ chồng Mã Ngọc Hoa đang hoảng hốt lo sợ, dần dần nảy sinh vài phần nghi ngờ.“Mã Ngọc Hoa, ông nói sau khi ba đại gia tộc đánh bại bọn ông thì đã nội chiến với nhau sao? Cho nên ông mới nhân cơ hội dần tôi chạy trốn?”Mạc Vũ nghỉ ngờ hỏi.Mã Ngọc Hoa ở phía trước không quay đầu lại nhưng sắc mặt lại thay đổi: “Đúng vậy, nếu không phải ba người bọn họ nội chiến với nhau thì tôi hoàn toàn không có cơ hội lén lút dần cô đi!”Vợ ông ta cũng nói: “Đúng vậy, thánh nữ, may mà ba người họ đang chiến đấu với nhau, nếu không chúng ta đã có thể chết ở đâu đó rồi!”Mạc Vũ nhìn chắm chẳm hai người bọn họ: “Vậy tại sao bọn họ lại nội chiến?”“Chuyện này… Tôi cũng không biết tại sao họ lại phải nội chiến với nhau!” Mã Ngọc Hoa không thể nói ra lý do.Mạc Vũ càng thêm nghỉ hoặc, cẩn thận nghĩ đến biểu cảm hoảng sợ lúc Mã Ngọc Hoa dẫn cô ấy đi, rõ ràng ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đấy cực kỳ đáng sợ.Vợ ông ta vội vàng nói: “Thánh nữ có còn thắc mắc gì nữa không? Chắc chắn là ba người bọn họ thấy mình đã đánh bại vợ chồng chúng tôi nên muốn tranh công, sau đó mới nội chiến.”Mã Ngọc Hoa vội vàng nói: “Đúng vậy, từ trước đến nay bốn đại gia tộc chúng ta đều có đức tính này, cô cũng biết mà.”Mạc Vũ không nói nữa và tạm thời tin vào lời nói của Mã Ngọc Hoa.Quả thật bốn đại gia tộc có loại đức hạnh này, trước đây ở Bạch Vu Giáo của bọn họ cũng từng có loại đức tính này.Nhưng, đột nhiên Mã Ngọc Hoa ghìm lại bước chân vội vã của mình.Mạc Vũ phía sau khó hiểu hỏi: “Sao ông lại không đi nữa?”Mã Ngọc Hoa không lên tiếng.Mạc Vũ vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy một thanh niên áo đen đứng giữa đường, quay lưng lại với bọn họ hai tay chắp sau lưng, như thể đã đợi rất lâu rồi.“Sao bóng lưng của người này nhìn quen thế?” Mạc Vũ nghi hoặc.Lúc này, Trình Kiêu quay lại, mặt bình tĩnh nhìn Mã Ngọc Hoa: “Sao lại không chạy nữa đi?”Mã Ngọc Hoa sợ đến tái nhợt mặt mày, chỉ vào Trình Kiêu, giọng run lẩy bẩy nói: “Cậu, rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”Mạc Vũ kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trình Kiêu, tại sao lại là anh?”