Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…
Chương 3517
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3517Chu Phạn nói: “Chúng ta đến xem”.Diệp Quân đồng ý.Bọn họ nhanh chóng đi đến. Diệp Quân quan sát ba cái mặt nạ quỷ, thấy cái ở giữa có màu đồng đỏ và cặp răng nanh thật dài với đôi mắt lồi ra; cái bên trái làm từ đồng xanh với hai mắt đỏ quạch và nét mặt dữ tợn; cái bên phải bình thường hơn, với đôi mắt khép hờ như đang suy tư.Lòng hứng thú bị khơi gợi, Chu Phạn chậm rãi đi về phía ba chiếc mặt nạ, chợt nghe một giọng nói già cỗi vang lên: “Cô nương cẩn thận, đến gần mặt nạ quỷ sẽ bị rối loạn thần trí, gặp phải ảo ảnh”.Cô ta quay lại, mỉm cười nói với bóng người mờ ảo gần đó: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.Nhưng cô ta không những không dừng bước mà còn tăng tốc. Đúng lúc đi đến trước mặt nạ, thời không quanh cô ta chợt vặn vẹo biến hình, vô số ảo ảnh nảy ra xung quanh như điện xẹt.Chu Phạn chỉ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay đã khiến chúng biến mất toàn bộ.Cô ta đi đến chiếc mặt nạ gần nhất, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cong môi nói: “Đây là Thần bảo”.Có người hỏi: “Cô nương, Thần bảo là gì?”Chu Phạn lắc đầu: “Tạm không biết, vì Linh của nó đã say ngủ rồi”.Thần bảo.Hai chữ này khiến mỗi người có mặt nảy ra tâm tư khác nhau.Chu Phạn liếc mắt nhìn họ, cười hỏi: “Chư vị muốn nó?”Có người nói: “Nơi này là di tích của một nền văn minh ít nhất là cấp bốn, đã là Thần bảo thuộc về nó thì bọn ta muốn có cũng là thường”.Chu Phạn gật gù: “Ta thì có một ý tưởng này, không bằng chia sẻ với mọi người. Nếu các vị thấy không được thì thôi vậy”.Có người nói: “Mời cô nương”.Chu Phạn cười: “Ai cũng muốn có, nhưng Thần bảo chỉ có một. Để không làm mích lòng nhau, ta đề nghị sử dụng hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất thì có được nó, số Tổ Mạch dùng để đấu giá thì chia đều cho những người còn lại. Mọi người thấy thế nào?”Đấu giá ư?Đề nghị này khiến bọn họ rơi vào im lặng.Nếu có thể không cần dùng sức mà giành được Thần bảo về tay thì ai lại không muốn?Nhưng họ cũng biết nếu thật sự xảy ra tranh chấp, trừ khi có người nào mạnh hơn tất cả, chèn ép những người còn lại, bằng không tuyệt đối không có khả năng toàn mạng trở ra, bởi vì bất kỳ ai giành được Thần bảo đều sẽ bị đánh hội đồng.Một giọng nói già cỗi vang lên: “Ta thấy cách này được. Ai ra giá cao thì có Thần bảo, những người còn lại chia đầu Tổ Mạch với nhau, ai cũng có lời”.Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng ý.Có tiền thì đấu giá, không tiền thì kiếm lời cách khác.Bỗng, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đen bước ra, nhếch mép hỏi: “Các vị ở đây ít nhất đều đã đến cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, nhưng có kẻ chỉ mới đến thần Đạo Cảnh mà đã dám ngang nhiên ngồi ngang hàng?”Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân.Những người khác nhìn theo.Từ lúc hắn đi đến, họ đã nhìn ra cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng vì hắn đi cùng Chu Phạn nên không ai nói gì.
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3517Chu Phạn nói: “Chúng ta đến xem”.Diệp Quân đồng ý.Bọn họ nhanh chóng đi đến. Diệp Quân quan sát ba cái mặt nạ quỷ, thấy cái ở giữa có màu đồng đỏ và cặp răng nanh thật dài với đôi mắt lồi ra; cái bên trái làm từ đồng xanh với hai mắt đỏ quạch và nét mặt dữ tợn; cái bên phải bình thường hơn, với đôi mắt khép hờ như đang suy tư.Lòng hứng thú bị khơi gợi, Chu Phạn chậm rãi đi về phía ba chiếc mặt nạ, chợt nghe một giọng nói già cỗi vang lên: “Cô nương cẩn thận, đến gần mặt nạ quỷ sẽ bị rối loạn thần trí, gặp phải ảo ảnh”.Cô ta quay lại, mỉm cười nói với bóng người mờ ảo gần đó: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.Nhưng cô ta không những không dừng bước mà còn tăng tốc. Đúng lúc đi đến trước mặt nạ, thời không quanh cô ta chợt vặn vẹo biến hình, vô số ảo ảnh nảy ra xung quanh như điện xẹt.Chu Phạn chỉ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay đã khiến chúng biến mất toàn bộ.Cô ta đi đến chiếc mặt nạ gần nhất, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cong môi nói: “Đây là Thần bảo”.Có người hỏi: “Cô nương, Thần bảo là gì?”Chu Phạn lắc đầu: “Tạm không biết, vì Linh của nó đã say ngủ rồi”.Thần bảo.Hai chữ này khiến mỗi người có mặt nảy ra tâm tư khác nhau.Chu Phạn liếc mắt nhìn họ, cười hỏi: “Chư vị muốn nó?”Có người nói: “Nơi này là di tích của một nền văn minh ít nhất là cấp bốn, đã là Thần bảo thuộc về nó thì bọn ta muốn có cũng là thường”.Chu Phạn gật gù: “Ta thì có một ý tưởng này, không bằng chia sẻ với mọi người. Nếu các vị thấy không được thì thôi vậy”.Có người nói: “Mời cô nương”.Chu Phạn cười: “Ai cũng muốn có, nhưng Thần bảo chỉ có một. Để không làm mích lòng nhau, ta đề nghị sử dụng hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất thì có được nó, số Tổ Mạch dùng để đấu giá thì chia đều cho những người còn lại. Mọi người thấy thế nào?”Đấu giá ư?Đề nghị này khiến bọn họ rơi vào im lặng.Nếu có thể không cần dùng sức mà giành được Thần bảo về tay thì ai lại không muốn?Nhưng họ cũng biết nếu thật sự xảy ra tranh chấp, trừ khi có người nào mạnh hơn tất cả, chèn ép những người còn lại, bằng không tuyệt đối không có khả năng toàn mạng trở ra, bởi vì bất kỳ ai giành được Thần bảo đều sẽ bị đánh hội đồng.Một giọng nói già cỗi vang lên: “Ta thấy cách này được. Ai ra giá cao thì có Thần bảo, những người còn lại chia đầu Tổ Mạch với nhau, ai cũng có lời”.Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng ý.Có tiền thì đấu giá, không tiền thì kiếm lời cách khác.Bỗng, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đen bước ra, nhếch mép hỏi: “Các vị ở đây ít nhất đều đã đến cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, nhưng có kẻ chỉ mới đến thần Đạo Cảnh mà đã dám ngang nhiên ngồi ngang hàng?”Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân.Những người khác nhìn theo.Từ lúc hắn đi đến, họ đã nhìn ra cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng vì hắn đi cùng Chu Phạn nên không ai nói gì.
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3517Chu Phạn nói: “Chúng ta đến xem”.Diệp Quân đồng ý.Bọn họ nhanh chóng đi đến. Diệp Quân quan sát ba cái mặt nạ quỷ, thấy cái ở giữa có màu đồng đỏ và cặp răng nanh thật dài với đôi mắt lồi ra; cái bên trái làm từ đồng xanh với hai mắt đỏ quạch và nét mặt dữ tợn; cái bên phải bình thường hơn, với đôi mắt khép hờ như đang suy tư.Lòng hứng thú bị khơi gợi, Chu Phạn chậm rãi đi về phía ba chiếc mặt nạ, chợt nghe một giọng nói già cỗi vang lên: “Cô nương cẩn thận, đến gần mặt nạ quỷ sẽ bị rối loạn thần trí, gặp phải ảo ảnh”.Cô ta quay lại, mỉm cười nói với bóng người mờ ảo gần đó: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.Nhưng cô ta không những không dừng bước mà còn tăng tốc. Đúng lúc đi đến trước mặt nạ, thời không quanh cô ta chợt vặn vẹo biến hình, vô số ảo ảnh nảy ra xung quanh như điện xẹt.Chu Phạn chỉ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay đã khiến chúng biến mất toàn bộ.Cô ta đi đến chiếc mặt nạ gần nhất, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cong môi nói: “Đây là Thần bảo”.Có người hỏi: “Cô nương, Thần bảo là gì?”Chu Phạn lắc đầu: “Tạm không biết, vì Linh của nó đã say ngủ rồi”.Thần bảo.Hai chữ này khiến mỗi người có mặt nảy ra tâm tư khác nhau.Chu Phạn liếc mắt nhìn họ, cười hỏi: “Chư vị muốn nó?”Có người nói: “Nơi này là di tích của một nền văn minh ít nhất là cấp bốn, đã là Thần bảo thuộc về nó thì bọn ta muốn có cũng là thường”.Chu Phạn gật gù: “Ta thì có một ý tưởng này, không bằng chia sẻ với mọi người. Nếu các vị thấy không được thì thôi vậy”.Có người nói: “Mời cô nương”.Chu Phạn cười: “Ai cũng muốn có, nhưng Thần bảo chỉ có một. Để không làm mích lòng nhau, ta đề nghị sử dụng hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất thì có được nó, số Tổ Mạch dùng để đấu giá thì chia đều cho những người còn lại. Mọi người thấy thế nào?”Đấu giá ư?Đề nghị này khiến bọn họ rơi vào im lặng.Nếu có thể không cần dùng sức mà giành được Thần bảo về tay thì ai lại không muốn?Nhưng họ cũng biết nếu thật sự xảy ra tranh chấp, trừ khi có người nào mạnh hơn tất cả, chèn ép những người còn lại, bằng không tuyệt đối không có khả năng toàn mạng trở ra, bởi vì bất kỳ ai giành được Thần bảo đều sẽ bị đánh hội đồng.Một giọng nói già cỗi vang lên: “Ta thấy cách này được. Ai ra giá cao thì có Thần bảo, những người còn lại chia đầu Tổ Mạch với nhau, ai cũng có lời”.Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng ý.Có tiền thì đấu giá, không tiền thì kiếm lời cách khác.Bỗng, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đen bước ra, nhếch mép hỏi: “Các vị ở đây ít nhất đều đã đến cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, nhưng có kẻ chỉ mới đến thần Đạo Cảnh mà đã dám ngang nhiên ngồi ngang hàng?”Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân.Những người khác nhìn theo.Từ lúc hắn đi đến, họ đã nhìn ra cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng vì hắn đi cùng Chu Phạn nên không ai nói gì.