Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…
Chương 3617
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3617Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp.Thanh Mộc Đạo Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Đạo Quân, không nói gì mà xoay người nhìn cô gái áo đỏ, cô ta giơ tay lên chém một đao xuống.Thanh Mộc Đạo Nhân vung cái phất trần lên.Ầm!Một đao quang màu đỏ máu bỗng vỡ tan.Cô gái áo đỏ cong môi: “Cũng khá đấy”.Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, mày kiếm cau lại: “Ác Đạo Minh”.Cô gái áo đỏ không đáp lời, chỉ lấy một cây mía gặm.Thanh Mộc Đạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, lặng thinh không nói.Đạo Quân bên dưới hơi lo lắng, ông ta có thể cảm nhận được sư tổ hình như hơi kiêng dè Ác Đạo Minh.Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu lại nhìn Đạo Quân bên dưới: “Ngươi là Đạo Quân đời thứ mấy?”Đạo Quân đáp: “Thưa sư tổ, đời một trăm sáu mươi hai”.Thanh Mộc Đạo Nhân khẽ gật đầu: “Mặc dù thiên phú hơi kém nhưng mắt nhìn lại rất tốt, đáng khen”.Đạo Quân cười khổ, xem như đang khen mình vậy.Thanh Mộc Đạo Nhân nói: “Đi đi”.Đạo Quân do dự, sau đó cúi người thật thấp rồi xoay người biến mất tận cuối tinh không.Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.Chẳng mấy chốc cô gái áo đỏ đã gặm xong cây mía.Cơ thể cô ta dần thay đổi.Trở nên hư ảo, sau đó tan biến như khói.Ngay khi cô ta biến mất hoàn toàn, thời không phía đối diện Thanh Mộc Đạo Nhân nứt ra, sau đó một cô gái áo đỏ chậm rãi bước ra.Bản thể!Trong tay cô ta cũng đang cầm một cây mía.Cô gái áo đỏ nhìn Thanh Mộc Đạo Nhân, khẽ cười nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ chém chết ngươi”.Thanh Mộc Đạo Nhân gật đầu: “Được thôi”.Cô gái áo đỏ gặm một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.Một người ăn.Một người đợi.Cuối cùng cô gái áo đỏ gặm xong miếng mía cuối cùng, nhai một hồi nhưng lần này không nhả ra mà tiến đến trước một bước.Chỉ một bước mà cô ta đã đứng phía sau Thanh Mộc Đạo Nhân vạn trượng.Cô ta nhả miếng mía đó ra, sau đó nhìn đao của mình, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ.Cô ta khẽ cười: “Có bản lĩnh nhưng không nhiều”.Dứt lời, cô ta biến mất ở đằng xa.Thanh Mộc Đạo Nhân chậm rãi tan biến.Ở một bên khác.
Chương 3617
Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp.
Thanh Mộc Đạo Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Đạo Quân, không nói gì mà xoay người nhìn cô gái áo đỏ, cô ta giơ tay lên chém một đao xuống.
Thanh Mộc Đạo Nhân vung cái phất trần lên.
Ầm!
Một đao quang màu đỏ máu bỗng vỡ tan.
Cô gái áo đỏ cong môi: “Cũng khá đấy”.
Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, mày kiếm cau lại: “Ác Đạo Minh”.
Cô gái áo đỏ không đáp lời, chỉ lấy một cây mía gặm.
Thanh Mộc Đạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, lặng thinh không nói.
Đạo Quân bên dưới hơi lo lắng, ông ta có thể cảm nhận được sư tổ hình như hơi kiêng dè Ác Đạo Minh.
Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu lại nhìn Đạo Quân bên dưới: “Ngươi là Đạo Quân đời thứ mấy?”
Đạo Quân đáp: “Thưa sư tổ, đời một trăm sáu mươi hai”.
Thanh Mộc Đạo Nhân khẽ gật đầu: “Mặc dù thiên phú hơi kém nhưng mắt nhìn lại rất tốt, đáng khen”.
Đạo Quân cười khổ, xem như đang khen mình vậy.
Thanh Mộc Đạo Nhân nói: “Đi đi”.
Đạo Quân do dự, sau đó cúi người thật thấp rồi xoay người biến mất tận cuối tinh không.
Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.
Chẳng mấy chốc cô gái áo đỏ đã gặm xong cây mía.
Cơ thể cô ta dần thay đổi.
Trở nên hư ảo, sau đó tan biến như khói.
Ngay khi cô ta biến mất hoàn toàn, thời không phía đối diện Thanh Mộc Đạo Nhân nứt ra, sau đó một cô gái áo đỏ chậm rãi bước ra.
Bản thể!
Trong tay cô ta cũng đang cầm một cây mía.
Cô gái áo đỏ nhìn Thanh Mộc Đạo Nhân, khẽ cười nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ chém chết ngươi”.
Thanh Mộc Đạo Nhân gật đầu: “Được thôi”.
Cô gái áo đỏ gặm một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.
Một người ăn.
Một người đợi.
Cuối cùng cô gái áo đỏ gặm xong miếng mía cuối cùng, nhai một hồi nhưng lần này không nhả ra mà tiến đến trước một bước.
Chỉ một bước mà cô ta đã đứng phía sau Thanh Mộc Đạo Nhân vạn trượng.
Cô ta nhả miếng mía đó ra, sau đó nhìn đao của mình, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ.
Cô ta khẽ cười: “Có bản lĩnh nhưng không nhiều”.
Dứt lời, cô ta biến mất ở đằng xa.
Thanh Mộc Đạo Nhân chậm rãi tan biến.
Ở một bên khác.
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 3617Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp.Thanh Mộc Đạo Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Đạo Quân, không nói gì mà xoay người nhìn cô gái áo đỏ, cô ta giơ tay lên chém một đao xuống.Thanh Mộc Đạo Nhân vung cái phất trần lên.Ầm!Một đao quang màu đỏ máu bỗng vỡ tan.Cô gái áo đỏ cong môi: “Cũng khá đấy”.Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, mày kiếm cau lại: “Ác Đạo Minh”.Cô gái áo đỏ không đáp lời, chỉ lấy một cây mía gặm.Thanh Mộc Đạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, lặng thinh không nói.Đạo Quân bên dưới hơi lo lắng, ông ta có thể cảm nhận được sư tổ hình như hơi kiêng dè Ác Đạo Minh.Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu lại nhìn Đạo Quân bên dưới: “Ngươi là Đạo Quân đời thứ mấy?”Đạo Quân đáp: “Thưa sư tổ, đời một trăm sáu mươi hai”.Thanh Mộc Đạo Nhân khẽ gật đầu: “Mặc dù thiên phú hơi kém nhưng mắt nhìn lại rất tốt, đáng khen”.Đạo Quân cười khổ, xem như đang khen mình vậy.Thanh Mộc Đạo Nhân nói: “Đi đi”.Đạo Quân do dự, sau đó cúi người thật thấp rồi xoay người biến mất tận cuối tinh không.Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.Chẳng mấy chốc cô gái áo đỏ đã gặm xong cây mía.Cơ thể cô ta dần thay đổi.Trở nên hư ảo, sau đó tan biến như khói.Ngay khi cô ta biến mất hoàn toàn, thời không phía đối diện Thanh Mộc Đạo Nhân nứt ra, sau đó một cô gái áo đỏ chậm rãi bước ra.Bản thể!Trong tay cô ta cũng đang cầm một cây mía.Cô gái áo đỏ nhìn Thanh Mộc Đạo Nhân, khẽ cười nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ chém chết ngươi”.Thanh Mộc Đạo Nhân gật đầu: “Được thôi”.Cô gái áo đỏ gặm một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.Một người ăn.Một người đợi.Cuối cùng cô gái áo đỏ gặm xong miếng mía cuối cùng, nhai một hồi nhưng lần này không nhả ra mà tiến đến trước một bước.Chỉ một bước mà cô ta đã đứng phía sau Thanh Mộc Đạo Nhân vạn trượng.Cô ta nhả miếng mía đó ra, sau đó nhìn đao của mình, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ.Cô ta khẽ cười: “Có bản lĩnh nhưng không nhiều”.Dứt lời, cô ta biến mất ở đằng xa.Thanh Mộc Đạo Nhân chậm rãi tan biến.Ở một bên khác.