Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 3675

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó giơ tay lên.Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.“A! Kiếm Hành Đạo!”Tận sâu tinh không đằng xa, một tiếng sợ hãi thốt lên: “Hóa ra là Thiên Mệnh đại nhân, ta cúi đầu chào”.Bụp bụp bụp…Tiếng dập đầu vang vọng khắp cả vũ trụ.Mọi người: “…”Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo quay lại trong tay bà ấy, cùng lúc đó còn có một chiếc nhẫn nhưng mọi người không chú ý đến.Lúc này đám người Thập điện chủ cách trước mặt bà ấy không xa đã sống lại.Đám người Thập điện chủ và Việt Tôn cực kỳ hoang mang.Chuyện gì đây?Chẳng phải mình đã chết rồi sao?Lẽ nào đang nằm mơ?Thập điện chủ bỗng nhìn người phụ nữ váy trắng, như nhìn thấy ma: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, họ mới giật mình, thì ra không phải nằm mơ.Mặt người phụ nữ váy trắng không cảm xúc: “Giết vẫn chưa đủ nên giết lại lần nữa”.Nói xong, bà ấy vung tay áo lên.Vèo vèo vèo…Thoáng chốc đầu đám người Thập điện chủ bay lên trời.Mọi người: “…”Giết lần nữa, những người Đại Chu ở đó đứng sững như bị điểm huyệt.Giết một lần không đủ, hồi sinh rồi giết lần nữa? Còn có thể như thế sao?Lúc này mọi người hết sức bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như giấc mộng, cực kỳ không chân thực.Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, liên tục thầm nói: Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì.Tiểu Tháp: “…”Bên ngoài tháp.Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kéo Chu Phạn vẫn chưa hoàn hồn đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Cô cô”, dứt lời, hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Phạn.Chu Phạn hoàn hồn, do dự một chốc, sau đó hơi cúi người nói: “Cô cô”.Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn, sau đó vung tay áo lên, một tia kiếm khí bỗng bay ra đi vào trong thời không phía xa.Mọi người đều khó hiểu.Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn: “Nó còn ở đây, kiếm khí này còn ở đây, kiếm khí này còn thì Đại Chu không bao giờ diệt vong”.

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó giơ tay lên.Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.“A! Kiếm Hành Đạo!”Tận sâu tinh không đằng xa, một tiếng sợ hãi thốt lên: “Hóa ra là Thiên Mệnh đại nhân, ta cúi đầu chào”.Bụp bụp bụp…Tiếng dập đầu vang vọng khắp cả vũ trụ.Mọi người: “…”Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo quay lại trong tay bà ấy, cùng lúc đó còn có một chiếc nhẫn nhưng mọi người không chú ý đến.Lúc này đám người Thập điện chủ cách trước mặt bà ấy không xa đã sống lại.Đám người Thập điện chủ và Việt Tôn cực kỳ hoang mang.Chuyện gì đây?Chẳng phải mình đã chết rồi sao?Lẽ nào đang nằm mơ?Thập điện chủ bỗng nhìn người phụ nữ váy trắng, như nhìn thấy ma: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, họ mới giật mình, thì ra không phải nằm mơ.Mặt người phụ nữ váy trắng không cảm xúc: “Giết vẫn chưa đủ nên giết lại lần nữa”.Nói xong, bà ấy vung tay áo lên.Vèo vèo vèo…Thoáng chốc đầu đám người Thập điện chủ bay lên trời.Mọi người: “…”Giết lần nữa, những người Đại Chu ở đó đứng sững như bị điểm huyệt.Giết một lần không đủ, hồi sinh rồi giết lần nữa? Còn có thể như thế sao?Lúc này mọi người hết sức bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như giấc mộng, cực kỳ không chân thực.Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, liên tục thầm nói: Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì.Tiểu Tháp: “…”Bên ngoài tháp.Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kéo Chu Phạn vẫn chưa hoàn hồn đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Cô cô”, dứt lời, hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Phạn.Chu Phạn hoàn hồn, do dự một chốc, sau đó hơi cúi người nói: “Cô cô”.Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn, sau đó vung tay áo lên, một tia kiếm khí bỗng bay ra đi vào trong thời không phía xa.Mọi người đều khó hiểu.Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn: “Nó còn ở đây, kiếm khí này còn ở đây, kiếm khí này còn thì Đại Chu không bao giờ diệt vong”.

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó giơ tay lên.Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.“A! Kiếm Hành Đạo!”Tận sâu tinh không đằng xa, một tiếng sợ hãi thốt lên: “Hóa ra là Thiên Mệnh đại nhân, ta cúi đầu chào”.Bụp bụp bụp…Tiếng dập đầu vang vọng khắp cả vũ trụ.Mọi người: “…”Người phụ nữ váy trắng thu lại tầm nhìn, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo quay lại trong tay bà ấy, cùng lúc đó còn có một chiếc nhẫn nhưng mọi người không chú ý đến.Lúc này đám người Thập điện chủ cách trước mặt bà ấy không xa đã sống lại.Đám người Thập điện chủ và Việt Tôn cực kỳ hoang mang.Chuyện gì đây?Chẳng phải mình đã chết rồi sao?Lẽ nào đang nằm mơ?Thập điện chủ bỗng nhìn người phụ nữ váy trắng, như nhìn thấy ma: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, họ mới giật mình, thì ra không phải nằm mơ.Mặt người phụ nữ váy trắng không cảm xúc: “Giết vẫn chưa đủ nên giết lại lần nữa”.Nói xong, bà ấy vung tay áo lên.Vèo vèo vèo…Thoáng chốc đầu đám người Thập điện chủ bay lên trời.Mọi người: “…”Giết lần nữa, những người Đại Chu ở đó đứng sững như bị điểm huyệt.Giết một lần không đủ, hồi sinh rồi giết lần nữa? Còn có thể như thế sao?Lúc này mọi người hết sức bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như giấc mộng, cực kỳ không chân thực.Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, liên tục thầm nói: Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì.Tiểu Tháp: “…”Bên ngoài tháp.Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kéo Chu Phạn vẫn chưa hoàn hồn đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Cô cô”, dứt lời, hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Phạn.Chu Phạn hoàn hồn, do dự một chốc, sau đó hơi cúi người nói: “Cô cô”.Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn, sau đó vung tay áo lên, một tia kiếm khí bỗng bay ra đi vào trong thời không phía xa.Mọi người đều khó hiểu.Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn: “Nó còn ở đây, kiếm khí này còn ở đây, kiếm khí này còn thì Đại Chu không bao giờ diệt vong”.

Chương 3675