Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 3724

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Con đường võ đạo đúng thật là con đường của sự cô đơn.Một đường đi đến đây hắn đi rất nhanh, người bên cạnh quả thật cũng ngày càng ít.Quay đầu nhìn lại, bây giờ cũng chỉ có Ngao Thiên Thiên đi theo bên cạnh hắn, à không đúng, còn có một Tháp gia.Dĩ nhiên Tháp gia không tính là người.Nhưng nghĩ lại con đường võ đạo cũng không cô độc đến thế.Vì phía trước còn có mấy người đang đợi hắn.Nghĩ đến mấy người cô cô váy trắng, Diệp Quân nở nụ cười khổ…Trong một tinh không.Tú Võ và Kiếm Bạch Y ngự kiếm bay đi.Kiếm Bạch Y nói: “Huynh tin những lời hắn nói sao?”. Tú Võ nói thẳng: “Tin một nửa”.Kiếm Bạch Y quay sang nhìn Tú Võ, Tú Võ trầm giọng nói: “Những lời hắn nói có thật có giả, ta tạm thời không phân biệt được, cậu Diệp này có vẻ tinh ranh đấy”.Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Đi theo hắn tức là phải đối đầu với Ác Đạo Minh…”Tú Võ cười nói: “Bình thường mà, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, chúng ta muốn có lợi ích thì phải mạo hiểm”.Kiếm Bạch Y gật đầu: “Ừ”.Tú Võ bỗng nói: “Muội nói xem người đằng sau Diệp công tử đó có khả năng là trên cả nền văn minh vũ trụ cấp năm không?”Kiếm Bạch Y ngạc nhiên: “Sao có thể chứ?”Tú Võ khẽ nói: “Ta muốn đánh cược”, nói đến đây gã lại nói: “Cược đúng”.Kiếm Bạch Y lắc đầu: “Ta không cược, vì chuyện này không có khả năng xảy ra, giúp hắn đánh nhau thì được, nhưng nếu liều mạng thì ta không làm”.Tú Võ khẽ cười không nói gì nữa.Bên trong Tiểu Tháp.Diệp Quân đang không ngừng tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.Trước khi thể xác được tăng cường, ý kiếm mang theo sức mạnh Tuế Nguyệt của hắn có thể chém xuyên qua vạn năm, khi dùng kiếm Thanh Huyền thì có thể chặt đứt trăm nghìn năm tuổi thọ.Một nhát kiếm, một trăm nghìn năm.Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.Tuổi thọ của họ thường không ngắn, nhưng vấn đề trí mạng nằm ở chỗ để tiến thêm bước nữa từ cảnh giới Khai Đạo thì khó như lên trời.Từ vũ trụ Ngũ Duy ra thì cảnh giới Khai Đạo đã xem như đỉnh chóp.Cứ thế, năm tháng trôi qua, tuổi thọ của họ ngày càng rút ngắn lại, chẳng khác gì ăn không ngồi rồi chờ chết.Đó cũng là lý do họ khao khát tinh thể Vĩnh Hằng để kéo dài thọ mệnh đến vậy.Diệp Quân tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm vì biết nếu nâng cao sức mạnh của nó thì nó sẽ trở thành khắc tinh của mọi cường giả cảnh giới Khai Đạo. 

Con đường võ đạo đúng thật là con đường của sự cô đơn.

Một đường đi đến đây hắn đi rất nhanh, người bên cạnh quả thật cũng ngày càng ít.

Quay đầu nhìn lại, bây giờ cũng chỉ có Ngao Thiên Thiên đi theo bên cạnh hắn, à không đúng, còn có một Tháp gia.

Dĩ nhiên Tháp gia không tính là người.

Nhưng nghĩ lại con đường võ đạo cũng không cô độc đến thế.

Vì phía trước còn có mấy người đang đợi hắn.

Nghĩ đến mấy người cô cô váy trắng, Diệp Quân nở nụ cười khổ…

Trong một tinh không.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y ngự kiếm bay đi.

Kiếm Bạch Y nói: “Huynh tin những lời hắn nói sao?”. Tú Võ nói thẳng: “Tin một nửa”.

Kiếm Bạch Y quay sang nhìn Tú Võ, Tú Võ trầm giọng nói: “Những lời hắn nói có thật có giả, ta tạm thời không phân biệt được, cậu Diệp này có vẻ tinh ranh đấy”.

Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Đi theo hắn tức là phải đối đầu với Ác Đạo Minh…”

Tú Võ cười nói: “Bình thường mà, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, chúng ta muốn có lợi ích thì phải mạo hiểm”.

Kiếm Bạch Y gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ bỗng nói: “Muội nói xem người đằng sau Diệp công tử đó có khả năng là trên cả nền văn minh vũ trụ cấp năm không?”

Kiếm Bạch Y ngạc nhiên: “Sao có thể chứ?”

Tú Võ khẽ nói: “Ta muốn đánh cược”, nói đến đây gã lại nói: “Cược đúng”.

Kiếm Bạch Y lắc đầu: “Ta không cược, vì chuyện này không có khả năng xảy ra, giúp hắn đánh nhau thì được, nhưng nếu liều mạng thì ta không làm”.

Tú Võ khẽ cười không nói gì nữa.

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đang không ngừng tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.

Trước khi thể xác được tăng cường, ý kiếm mang theo sức mạnh Tuế Nguyệt của hắn có thể chém xuyên qua vạn năm, khi dùng kiếm Thanh Huyền thì có thể chặt đứt trăm nghìn năm tuổi thọ.

Một nhát kiếm, một trăm nghìn năm.

Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.

Tuổi thọ của họ thường không ngắn, nhưng vấn đề trí mạng nằm ở chỗ để tiến thêm bước nữa từ cảnh giới Khai Đạo thì khó như lên trời.

Từ vũ trụ Ngũ Duy ra thì cảnh giới Khai Đạo đã xem như đỉnh chóp.

Cứ thế, năm tháng trôi qua, tuổi thọ của họ ngày càng rút ngắn lại, chẳng khác gì ăn không ngồi rồi chờ chết.

Đó cũng là lý do họ khao khát tinh thể Vĩnh Hằng để kéo dài thọ mệnh đến vậy.

Diệp Quân tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm vì biết nếu nâng cao sức mạnh của nó thì nó sẽ trở thành khắc tinh của mọi cường giả cảnh giới Khai Đạo.

 

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Con đường võ đạo đúng thật là con đường của sự cô đơn.Một đường đi đến đây hắn đi rất nhanh, người bên cạnh quả thật cũng ngày càng ít.Quay đầu nhìn lại, bây giờ cũng chỉ có Ngao Thiên Thiên đi theo bên cạnh hắn, à không đúng, còn có một Tháp gia.Dĩ nhiên Tháp gia không tính là người.Nhưng nghĩ lại con đường võ đạo cũng không cô độc đến thế.Vì phía trước còn có mấy người đang đợi hắn.Nghĩ đến mấy người cô cô váy trắng, Diệp Quân nở nụ cười khổ…Trong một tinh không.Tú Võ và Kiếm Bạch Y ngự kiếm bay đi.Kiếm Bạch Y nói: “Huynh tin những lời hắn nói sao?”. Tú Võ nói thẳng: “Tin một nửa”.Kiếm Bạch Y quay sang nhìn Tú Võ, Tú Võ trầm giọng nói: “Những lời hắn nói có thật có giả, ta tạm thời không phân biệt được, cậu Diệp này có vẻ tinh ranh đấy”.Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Đi theo hắn tức là phải đối đầu với Ác Đạo Minh…”Tú Võ cười nói: “Bình thường mà, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, chúng ta muốn có lợi ích thì phải mạo hiểm”.Kiếm Bạch Y gật đầu: “Ừ”.Tú Võ bỗng nói: “Muội nói xem người đằng sau Diệp công tử đó có khả năng là trên cả nền văn minh vũ trụ cấp năm không?”Kiếm Bạch Y ngạc nhiên: “Sao có thể chứ?”Tú Võ khẽ nói: “Ta muốn đánh cược”, nói đến đây gã lại nói: “Cược đúng”.Kiếm Bạch Y lắc đầu: “Ta không cược, vì chuyện này không có khả năng xảy ra, giúp hắn đánh nhau thì được, nhưng nếu liều mạng thì ta không làm”.Tú Võ khẽ cười không nói gì nữa.Bên trong Tiểu Tháp.Diệp Quân đang không ngừng tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.Trước khi thể xác được tăng cường, ý kiếm mang theo sức mạnh Tuế Nguyệt của hắn có thể chém xuyên qua vạn năm, khi dùng kiếm Thanh Huyền thì có thể chặt đứt trăm nghìn năm tuổi thọ.Một nhát kiếm, một trăm nghìn năm.Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.Tuổi thọ của họ thường không ngắn, nhưng vấn đề trí mạng nằm ở chỗ để tiến thêm bước nữa từ cảnh giới Khai Đạo thì khó như lên trời.Từ vũ trụ Ngũ Duy ra thì cảnh giới Khai Đạo đã xem như đỉnh chóp.Cứ thế, năm tháng trôi qua, tuổi thọ của họ ngày càng rút ngắn lại, chẳng khác gì ăn không ngồi rồi chờ chết.Đó cũng là lý do họ khao khát tinh thể Vĩnh Hằng để kéo dài thọ mệnh đến vậy.Diệp Quân tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm vì biết nếu nâng cao sức mạnh của nó thì nó sẽ trở thành khắc tinh của mọi cường giả cảnh giới Khai Đạo. 

Chương 3724