Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…
Chương 3729
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Rồi xoay người rời đi.Những người khác: “…”“Đúng là giết người tru tâm”.Thiên Xích liên tục lắc đầu.Binh chủ nhìn xuống Hoàng thành với vẻ mặt nặng nề: “Kiếm khí kia… Ông đỡ được không?”Thiên Xích chần chừ một hồi: “Chắc không thành vấn đề. Còn ông?”Binh chủ điềm nhiên: “Ông không thành vấn đề thì ta cũng vậy”.Thiên Xích: “…”Hai người ôm tâm tư khác nhau bèn không nói thêm lời nào.Xung quanh họ vẫn còn vài khí tức khác nhưng ai nấy đều im như gà mắc tóc, còn lùi lại cách xa Hoàng thành Đại Chu.Ai bảo nữ kiếm tiên bị thương kia dữ quá làm gì.Trong Tiểu Tháp.Diệp Quân cầm kiếm đứng trong một tinh vực không rõ tên. Hai mắt khép hờ, thời không quanh người khẽ rung động.Hắn mở mắt, dùng ngón cái đẩy kiếm Thanh Huyên bay vút ra rồi cầm nó chém một đường.Xoẹt!Ánh sao khắp bốn phía tắt ngúm, một vài hành tinh tĩnh lặng lập tức khô cạn rồi sụp đổ như trang giấy bắt lửa.Một kiếm, chém ba trăm nghìn năm.Ba trăm nghìn năm.Diệp Quân phấn khởi không thôi khi nhận ra tăng cường thể xác cũng khiến các mặt khác trở nên mạnh hơn.Một kiếm này chém ba trăm nghìn năm tuổi thọ.Điều này có nghĩa là gì?Nói ngắn gọn là hắn không có đối thủ ở dưới cảnh giới Khai Đạo.Chỉ cần chém một cái là đối phương bay màu tại chỗ.Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.Theo Diệp Quân điều tra thì thọ mệnh của cường giả cảnh giới Khai Đạo ít nhất cũng trăm triệu năm, ba trăm nghìn năm đương nhiên chẳng là cái gì. Nhưng cường giả cảnh giới Khai Đạo mà hắn gặp được đều đã sống rất lâu, cũng không loại trừ một số người lợi dụng phương pháp đặc thù để sống lâu hơn.Từ đó thì trăm triệu năm là giới hạn tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo, dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu. Trừ văn minh vũ trụ cấp năm ra vẫn chưa có ai đột phá được giới hạn này.Nói cách khác, trừ khi gặp phải cường giả vừa lên tới cảnh giới Khai Đạo, còn không thì hắn cứ vung kiếm là đối phương sẽ phát rồ.Mấu chốt nhất là Nhất Giới Tuế Nguyệt không chỉ có tác dụng lên người mà còn lên cả vũ trụ.Hắn có thể khiến cả một vũ trụ kiệt quệ rồi suy vong.Đúng là nghịch thiên!Diệp Quân bật cười, tự nói phải cảm ơn Nhất Niệm mới được. Nếu không có cô ta thì hắn đã chẳng thể nắm được đạo Thời Gian, tu luyện được kiếm kỹ ngầu như vậy.
Rồi xoay người rời đi.
Những người khác: “…”
“Đúng là giết người tru tâm”.
Thiên Xích liên tục lắc đầu.
Binh chủ nhìn xuống Hoàng thành với vẻ mặt nặng nề: “Kiếm khí kia… Ông đỡ được không?”
Thiên Xích chần chừ một hồi: “Chắc không thành vấn đề. Còn ông?”
Binh chủ điềm nhiên: “Ông không thành vấn đề thì ta cũng vậy”.
Thiên Xích: “…”
Hai người ôm tâm tư khác nhau bèn không nói thêm lời nào.
Xung quanh họ vẫn còn vài khí tức khác nhưng ai nấy đều im như gà mắc tóc, còn lùi lại cách xa Hoàng thành Đại Chu.
Ai bảo nữ kiếm tiên bị thương kia dữ quá làm gì.
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân cầm kiếm đứng trong một tinh vực không rõ tên. Hai mắt khép hờ, thời không quanh người khẽ rung động.
Hắn mở mắt, dùng ngón cái đẩy kiếm Thanh Huyên bay vút ra rồi cầm nó chém một đường.
Xoẹt!
Ánh sao khắp bốn phía tắt ngúm, một vài hành tinh tĩnh lặng lập tức khô cạn rồi sụp đổ như trang giấy bắt lửa.
Một kiếm, chém ba trăm nghìn năm.
Ba trăm nghìn năm.
Diệp Quân phấn khởi không thôi khi nhận ra tăng cường thể xác cũng khiến các mặt khác trở nên mạnh hơn.
Một kiếm này chém ba trăm nghìn năm tuổi thọ.
Điều này có nghĩa là gì?
Nói ngắn gọn là hắn không có đối thủ ở dưới cảnh giới Khai Đạo.
Chỉ cần chém một cái là đối phương bay màu tại chỗ.
Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.
Theo Diệp Quân điều tra thì thọ mệnh của cường giả cảnh giới Khai Đạo ít nhất cũng trăm triệu năm, ba trăm nghìn năm đương nhiên chẳng là cái gì. Nhưng cường giả cảnh giới Khai Đạo mà hắn gặp được đều đã sống rất lâu, cũng không loại trừ một số người lợi dụng phương pháp đặc thù để sống lâu hơn.
Từ đó thì trăm triệu năm là giới hạn tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo, dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu. Trừ văn minh vũ trụ cấp năm ra vẫn chưa có ai đột phá được giới hạn này.
Nói cách khác, trừ khi gặp phải cường giả vừa lên tới cảnh giới Khai Đạo, còn không thì hắn cứ vung kiếm là đối phương sẽ phát rồ.
Mấu chốt nhất là Nhất Giới Tuế Nguyệt không chỉ có tác dụng lên người mà còn lên cả vũ trụ.
Hắn có thể khiến cả một vũ trụ kiệt quệ rồi suy vong.
Đúng là nghịch thiên!
Diệp Quân bật cười, tự nói phải cảm ơn Nhất Niệm mới được. Nếu không có cô ta thì hắn đã chẳng thể nắm được đạo Thời Gian, tu luyện được kiếm kỹ ngầu như vậy.
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Rồi xoay người rời đi.Những người khác: “…”“Đúng là giết người tru tâm”.Thiên Xích liên tục lắc đầu.Binh chủ nhìn xuống Hoàng thành với vẻ mặt nặng nề: “Kiếm khí kia… Ông đỡ được không?”Thiên Xích chần chừ một hồi: “Chắc không thành vấn đề. Còn ông?”Binh chủ điềm nhiên: “Ông không thành vấn đề thì ta cũng vậy”.Thiên Xích: “…”Hai người ôm tâm tư khác nhau bèn không nói thêm lời nào.Xung quanh họ vẫn còn vài khí tức khác nhưng ai nấy đều im như gà mắc tóc, còn lùi lại cách xa Hoàng thành Đại Chu.Ai bảo nữ kiếm tiên bị thương kia dữ quá làm gì.Trong Tiểu Tháp.Diệp Quân cầm kiếm đứng trong một tinh vực không rõ tên. Hai mắt khép hờ, thời không quanh người khẽ rung động.Hắn mở mắt, dùng ngón cái đẩy kiếm Thanh Huyên bay vút ra rồi cầm nó chém một đường.Xoẹt!Ánh sao khắp bốn phía tắt ngúm, một vài hành tinh tĩnh lặng lập tức khô cạn rồi sụp đổ như trang giấy bắt lửa.Một kiếm, chém ba trăm nghìn năm.Ba trăm nghìn năm.Diệp Quân phấn khởi không thôi khi nhận ra tăng cường thể xác cũng khiến các mặt khác trở nên mạnh hơn.Một kiếm này chém ba trăm nghìn năm tuổi thọ.Điều này có nghĩa là gì?Nói ngắn gọn là hắn không có đối thủ ở dưới cảnh giới Khai Đạo.Chỉ cần chém một cái là đối phương bay màu tại chỗ.Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.Theo Diệp Quân điều tra thì thọ mệnh của cường giả cảnh giới Khai Đạo ít nhất cũng trăm triệu năm, ba trăm nghìn năm đương nhiên chẳng là cái gì. Nhưng cường giả cảnh giới Khai Đạo mà hắn gặp được đều đã sống rất lâu, cũng không loại trừ một số người lợi dụng phương pháp đặc thù để sống lâu hơn.Từ đó thì trăm triệu năm là giới hạn tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo, dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu. Trừ văn minh vũ trụ cấp năm ra vẫn chưa có ai đột phá được giới hạn này.Nói cách khác, trừ khi gặp phải cường giả vừa lên tới cảnh giới Khai Đạo, còn không thì hắn cứ vung kiếm là đối phương sẽ phát rồ.Mấu chốt nhất là Nhất Giới Tuế Nguyệt không chỉ có tác dụng lên người mà còn lên cả vũ trụ.Hắn có thể khiến cả một vũ trụ kiệt quệ rồi suy vong.Đúng là nghịch thiên!Diệp Quân bật cười, tự nói phải cảm ơn Nhất Niệm mới được. Nếu không có cô ta thì hắn đã chẳng thể nắm được đạo Thời Gian, tu luyện được kiếm kỹ ngầu như vậy.