Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 3742

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.“Đợi đã!”Thấy Thiên Xích định đi thật, Cương Chủ vội cất lời.Thiên Xích xoay người nhìn ông ta, Cương Chủ trầm giọng nói: “Thiên Xích, chuyện này liên quan đến con đường tu luyện của chúng ta, ông phải nói rõ đầu đuôi cho huynh đệ, trận chiến này chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”Thiên Xích cười nói: “Ta có nói nhiều với ông hơn nữa thì ông vẫn sẽ băn khoăn, một câu thôi, ông làm hay là không?”Cương Chủ im lặng một lúc mới nói: “Ta muốn cùng ông đi gặp Diệp công tử kia”.Thiên Xích nghiêm túc nói: “Gọi là Diệp thiếu”.Cương Chủ: “…”…Thập điện của Ác Đạo Minh.Bát điện chủ ngồi trên thềm đá trước đại điện, trong tay cầm một quyển cổ tịch, xem rất tập trung.Lúc này, một ông lão gầy gò chạy nhanh tới trước mặt gã từ phía xa, ông ta trầm giọng nói: “Điện chủ, chuyện có hơi kỳ lạ”.Bát điện chủ cất lời: “Nói”.Ông lão gầy gò nói: “Lúc trước có một người xông vào Đại Chu, sau đó bị một tia kiếm khí chém chết, không nhìn thấy người ra tay, nhưng chắc chắn là nữ kiếm tiên bị thương kia”.Bát điện chủ cau mày: “Bản thể không xuất hiện à?”Ông lão lắc đầu: “Không”.Bát điện chủ im lặng.Ông lão lại nói: “Còn nữa, người của chúng ta điều tra được có mấy cao thủ của Đăng Thiên Vực từng bí mật tiếp xúc với Diệp Quân, nhưng cũng không biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhưng sau khi nói xong, mấy cao thủ kia đều đã rời khỏi Đại Chu, đi đến Đăng Thiên Vực… Mấy người kia thực lực không tệ, người của chúng ta không dám tiếp cận quá gần, vì thế cũng không biết bọn họ đang làm gì”.Bát điện chủ buông quyển cổ tịch trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông lão: “Bọn họ có khả năng liên thủ với Diệp công tử kia rồi cắn ngược lại chúng ta không?”“Bọn họ dám sao!”Ánh mắt ông lão trở nên lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ: “Cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám đối địch với Ác Đạo Minh”.Bát điện chủ cười nói: “Đừng xem thường những người đó, những người đó có thể đạt đến Khai Đạo Cảnh đều không phải kiểu người vô dụng, chỉ cần có đủ lợi ích thì chẳng có chuyện gì bọn họ không dám làm cả”.Ông lão trầm giọng nói: “Nếu nói đến lợi ích thì cái giá Ác Đạo Minh chúng ta đưa ra vẫn chưa đủ cao à?”Bát điện chủ lắc đầu: “Không phải không cao, mà là bọn họ hoàn toàn không tin tưởng Ác Đạo Minh… Hầy, mấy năm nay danh tiếng của Ác Đạo Minh chúng ta đều bị một vài kẻ bôi xấu rồi. Thật sự là con sâu làm rầu nồi canh! Ta cảm thấy vô cùng đau đầu!”Ông lão cúi đầu không nói một lời.Mẹ kiếp!Ngươi là kẻ có danh tiếng tệ nhất đấy.Đương nhiên chắc chắn không thể nói câu này ra được.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Thấy Thiên Xích định đi thật, Cương Chủ vội cất lời.

Thiên Xích xoay người nhìn ông ta, Cương Chủ trầm giọng nói: “Thiên Xích, chuyện này liên quan đến con đường tu luyện của chúng ta, ông phải nói rõ đầu đuôi cho huynh đệ, trận chiến này chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”

Thiên Xích cười nói: “Ta có nói nhiều với ông hơn nữa thì ông vẫn sẽ băn khoăn, một câu thôi, ông làm hay là không?”

Cương Chủ im lặng một lúc mới nói: “Ta muốn cùng ông đi gặp Diệp công tử kia”.

Thiên Xích nghiêm túc nói: “Gọi là Diệp thiếu”.

Cương Chủ: “…”

Thập điện của Ác Đạo Minh.

Bát điện chủ ngồi trên thềm đá trước đại điện, trong tay cầm một quyển cổ tịch, xem rất tập trung.

Lúc này, một ông lão gầy gò chạy nhanh tới trước mặt gã từ phía xa, ông ta trầm giọng nói: “Điện chủ, chuyện có hơi kỳ lạ”.

Bát điện chủ cất lời: “Nói”.

Ông lão gầy gò nói: “Lúc trước có một người xông vào Đại Chu, sau đó bị một tia kiếm khí chém chết, không nhìn thấy người ra tay, nhưng chắc chắn là nữ kiếm tiên bị thương kia”.

Bát điện chủ cau mày: “Bản thể không xuất hiện à?”

Ông lão lắc đầu: “Không”.

Bát điện chủ im lặng.

Ông lão lại nói: “Còn nữa, người của chúng ta điều tra được có mấy cao thủ của Đăng Thiên Vực từng bí mật tiếp xúc với Diệp Quân, nhưng cũng không biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhưng sau khi nói xong, mấy cao thủ kia đều đã rời khỏi Đại Chu, đi đến Đăng Thiên Vực… Mấy người kia thực lực không tệ, người của chúng ta không dám tiếp cận quá gần, vì thế cũng không biết bọn họ đang làm gì”.

Bát điện chủ buông quyển cổ tịch trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông lão: “Bọn họ có khả năng liên thủ với Diệp công tử kia rồi cắn ngược lại chúng ta không?”

“Bọn họ dám sao!”

Ánh mắt ông lão trở nên lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ: “Cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám đối địch với Ác Đạo Minh”.

Bát điện chủ cười nói: “Đừng xem thường những người đó, những người đó có thể đạt đến Khai Đạo Cảnh đều không phải kiểu người vô dụng, chỉ cần có đủ lợi ích thì chẳng có chuyện gì bọn họ không dám làm cả”.

Ông lão trầm giọng nói: “Nếu nói đến lợi ích thì cái giá Ác Đạo Minh chúng ta đưa ra vẫn chưa đủ cao à?”

Bát điện chủ lắc đầu: “Không phải không cao, mà là bọn họ hoàn toàn không tin tưởng Ác Đạo Minh… Hầy, mấy năm nay danh tiếng của Ác Đạo Minh chúng ta đều bị một vài kẻ bôi xấu rồi. Thật sự là con sâu làm rầu nồi canh! Ta cảm thấy vô cùng đau đầu!”

Ông lão cúi đầu không nói một lời.

Mẹ kiếp!

Ngươi là kẻ có danh tiếng tệ nhất đấy.

Đương nhiên chắc chắn không thể nói câu này ra được.

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.“Đợi đã!”Thấy Thiên Xích định đi thật, Cương Chủ vội cất lời.Thiên Xích xoay người nhìn ông ta, Cương Chủ trầm giọng nói: “Thiên Xích, chuyện này liên quan đến con đường tu luyện của chúng ta, ông phải nói rõ đầu đuôi cho huynh đệ, trận chiến này chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”Thiên Xích cười nói: “Ta có nói nhiều với ông hơn nữa thì ông vẫn sẽ băn khoăn, một câu thôi, ông làm hay là không?”Cương Chủ im lặng một lúc mới nói: “Ta muốn cùng ông đi gặp Diệp công tử kia”.Thiên Xích nghiêm túc nói: “Gọi là Diệp thiếu”.Cương Chủ: “…”…Thập điện của Ác Đạo Minh.Bát điện chủ ngồi trên thềm đá trước đại điện, trong tay cầm một quyển cổ tịch, xem rất tập trung.Lúc này, một ông lão gầy gò chạy nhanh tới trước mặt gã từ phía xa, ông ta trầm giọng nói: “Điện chủ, chuyện có hơi kỳ lạ”.Bát điện chủ cất lời: “Nói”.Ông lão gầy gò nói: “Lúc trước có một người xông vào Đại Chu, sau đó bị một tia kiếm khí chém chết, không nhìn thấy người ra tay, nhưng chắc chắn là nữ kiếm tiên bị thương kia”.Bát điện chủ cau mày: “Bản thể không xuất hiện à?”Ông lão lắc đầu: “Không”.Bát điện chủ im lặng.Ông lão lại nói: “Còn nữa, người của chúng ta điều tra được có mấy cao thủ của Đăng Thiên Vực từng bí mật tiếp xúc với Diệp Quân, nhưng cũng không biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhưng sau khi nói xong, mấy cao thủ kia đều đã rời khỏi Đại Chu, đi đến Đăng Thiên Vực… Mấy người kia thực lực không tệ, người của chúng ta không dám tiếp cận quá gần, vì thế cũng không biết bọn họ đang làm gì”.Bát điện chủ buông quyển cổ tịch trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông lão: “Bọn họ có khả năng liên thủ với Diệp công tử kia rồi cắn ngược lại chúng ta không?”“Bọn họ dám sao!”Ánh mắt ông lão trở nên lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ: “Cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám đối địch với Ác Đạo Minh”.Bát điện chủ cười nói: “Đừng xem thường những người đó, những người đó có thể đạt đến Khai Đạo Cảnh đều không phải kiểu người vô dụng, chỉ cần có đủ lợi ích thì chẳng có chuyện gì bọn họ không dám làm cả”.Ông lão trầm giọng nói: “Nếu nói đến lợi ích thì cái giá Ác Đạo Minh chúng ta đưa ra vẫn chưa đủ cao à?”Bát điện chủ lắc đầu: “Không phải không cao, mà là bọn họ hoàn toàn không tin tưởng Ác Đạo Minh… Hầy, mấy năm nay danh tiếng của Ác Đạo Minh chúng ta đều bị một vài kẻ bôi xấu rồi. Thật sự là con sâu làm rầu nồi canh! Ta cảm thấy vô cùng đau đầu!”Ông lão cúi đầu không nói một lời.Mẹ kiếp!Ngươi là kẻ có danh tiếng tệ nhất đấy.Đương nhiên chắc chắn không thể nói câu này ra được.

Chương 3742