“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3632: C3632: Rốt cuộc người này là ai

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng, hắn cũng không thể chùn bước, không thể trơ mắt nhìn Bùi Tuyết chịu nhục trong tay đối phương.Điều này trái với đạo kiếm khách của hắn, mặc kệ chuyện này thì mai sau đối mặt với mười phương chiến giới sẽ luôn run sợ trong lòng, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên.Giờ phút này, toàn bộ quảng trường Hoàng Sa đều im phăng phắc, vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Nhất và bị lời nói của hắn khiến cho ngây người. Họ đồng loạt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy ớn lạnh. Hắn vậy mà lại bảo vệ người mà mười phương chiến giới muốn giết.Rốt cuộc thì tên này là ai?Không khỏi liều quá đi chứ.Lâm Nhất! . Truyện Phương TâyGiờ đây, Bùi Tuyết đang mặc đồ nam cũng có thể đoán ra được thân phận của Lâm Nhất, trong mắt lóe lên một vẻ rung động.Nàng ta hoàn toàn không ngờ đối phương lại ra tay giúp mình trong tình huống này."Giết hắn!"Sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Nhất, sắc mặt Hàn Lôi lạnh tanh, rét căm căm quát.Vèo!Mặc Huyền ở bên trái đã sớm không nhịn nổi, lập tức thôi thúc phù văn lôi đình trong bốn khí hải lớn. Thoáng chốc, có vô cùng vô tận chân nguyên tràn vào trong thân kiếm, một luồng kiếm thế bễ nghễ chúng sinh giống như cuồng phong bão tố quét ngang xung quanh.Ầm!Lâm Nhất cũng không sợ, bước lên trước một bước, kiếm uy Thương Long và kiếm ý Thông Linh trên người hắn kết hợp với nhau thành một luồng kiếm thế còn kh ủng bố hơn tựa như sóng thần, trực tiếp nuốt sống kiếm thế của đối phương.Sau đó, hắn mở tay ra, cổ ấn Thần Dương tỏa sáng rồi đánh thẳng về phía đối phương.Ánh sáng lạnh lẽo bừng lên trong mắt Mạc Huyền, trên người phát ra vô số tia chớp chói loá, thanh trường kiếm với khí thế ngút ngàn trong tay hắn ra cuốn theo kiếm quang nặng nề va chạm với ánh sáng vàng phát ra từ nắm đấm của Lâm Nhất.Keng! Keng!Tiếng kim thạch nổ tung vang lên, một nguồn năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường phun trào, không gian xung quanh vỡ vụn do sự va chạm này phát ra âm thanh cực kì chói tai.Tia chớp và kim quang giăng nhằng nhịt ở khắp nơi, dị tượng kinh khủng càn quét bốn phía, Lâm Nhất và Mạc Huyền đều lùi về sau mấy bước.Cảnh tượng này đập vào mắt mọi người khiến cho không ít người thay đổi sắc mặt.Nếu như cách đấu trước đó còn có yếu tố thăm dò và mánh khoé, nhưng rõ ràng cả hai người đều dùng tới thực lực thật sự của mình vào đòn đánh này. Thực lực của Mạc Huyền sớm đã không cần nói nhiều, ban đầu cứ tưởng sau khi hắn ta dùng kiếm, người bí ẩn đội mũ rộng vành kia sẽ không chống cự được bao lâu.Nhưng thực tế lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thực lực của hai người có cảm giác ngang ngửa nhau, quả thật không thể tưởng tượng nổi.Rốt cuộc người này là ai?Trong lúc nhất thời, mọi người đều cực kì tò mò về thân phận của Lâm Nhất.Chiến!Vừa mới chạm chân xuống đất, Lâm Nhất đã sử dụng chân nguyên mạnh mẽ ngăn lại sự dao động kiếm ý được tạo thành từ trong cơ thể đối phương. Tay chân hắn đập mạnh xuống đất rồi hoá thành một tia kim quang bùng lên, song quyền liên tục đánh ra. Vô số quyền ảnh như những viên thiên thạch hoả diễm đánh úp về phía Mạc Huyền như vũ bão.“Tự tìm đường chết!”Thấy Lâm Nhất còn dám chủ động tấn công Mạc Huyền, ánh mắt của Hàn Lôi lập tức tối sầm, tay phải hắn ta cầm kiếm chợt run lên, sau đó đâm về phía Lâm Nhất nhanh như chớp.“Cẩn thận!”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng, hắn cũng không thể chùn bước, không thể trơ mắt nhìn Bùi Tuyết chịu nhục trong tay đối phương.Điều này trái với đạo kiếm khách của hắn, mặc kệ chuyện này thì mai sau đối mặt với mười phương chiến giới sẽ luôn run sợ trong lòng, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên.Giờ phút này, toàn bộ quảng trường Hoàng Sa đều im phăng phắc, vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Nhất và bị lời nói của hắn khiến cho ngây người. Họ đồng loạt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy ớn lạnh. Hắn vậy mà lại bảo vệ người mà mười phương chiến giới muốn giết.Rốt cuộc thì tên này là ai?Không khỏi liều quá đi chứ.Lâm Nhất! . Truyện Phương TâyGiờ đây, Bùi Tuyết đang mặc đồ nam cũng có thể đoán ra được thân phận của Lâm Nhất, trong mắt lóe lên một vẻ rung động.Nàng ta hoàn toàn không ngờ đối phương lại ra tay giúp mình trong tình huống này."Giết hắn!"Sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Nhất, sắc mặt Hàn Lôi lạnh tanh, rét căm căm quát.Vèo!Mặc Huyền ở bên trái đã sớm không nhịn nổi, lập tức thôi thúc phù văn lôi đình trong bốn khí hải lớn. Thoáng chốc, có vô cùng vô tận chân nguyên tràn vào trong thân kiếm, một luồng kiếm thế bễ nghễ chúng sinh giống như cuồng phong bão tố quét ngang xung quanh.Ầm!Lâm Nhất cũng không sợ, bước lên trước một bước, kiếm uy Thương Long và kiếm ý Thông Linh trên người hắn kết hợp với nhau thành một luồng kiếm thế còn kh ủng bố hơn tựa như sóng thần, trực tiếp nuốt sống kiếm thế của đối phương.Sau đó, hắn mở tay ra, cổ ấn Thần Dương tỏa sáng rồi đánh thẳng về phía đối phương.Ánh sáng lạnh lẽo bừng lên trong mắt Mạc Huyền, trên người phát ra vô số tia chớp chói loá, thanh trường kiếm với khí thế ngút ngàn trong tay hắn ra cuốn theo kiếm quang nặng nề va chạm với ánh sáng vàng phát ra từ nắm đấm của Lâm Nhất.Keng! Keng!Tiếng kim thạch nổ tung vang lên, một nguồn năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường phun trào, không gian xung quanh vỡ vụn do sự va chạm này phát ra âm thanh cực kì chói tai.Tia chớp và kim quang giăng nhằng nhịt ở khắp nơi, dị tượng kinh khủng càn quét bốn phía, Lâm Nhất và Mạc Huyền đều lùi về sau mấy bước.Cảnh tượng này đập vào mắt mọi người khiến cho không ít người thay đổi sắc mặt.Nếu như cách đấu trước đó còn có yếu tố thăm dò và mánh khoé, nhưng rõ ràng cả hai người đều dùng tới thực lực thật sự của mình vào đòn đánh này. Thực lực của Mạc Huyền sớm đã không cần nói nhiều, ban đầu cứ tưởng sau khi hắn ta dùng kiếm, người bí ẩn đội mũ rộng vành kia sẽ không chống cự được bao lâu.Nhưng thực tế lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thực lực của hai người có cảm giác ngang ngửa nhau, quả thật không thể tưởng tượng nổi.Rốt cuộc người này là ai?Trong lúc nhất thời, mọi người đều cực kì tò mò về thân phận của Lâm Nhất.Chiến!Vừa mới chạm chân xuống đất, Lâm Nhất đã sử dụng chân nguyên mạnh mẽ ngăn lại sự dao động kiếm ý được tạo thành từ trong cơ thể đối phương. Tay chân hắn đập mạnh xuống đất rồi hoá thành một tia kim quang bùng lên, song quyền liên tục đánh ra. Vô số quyền ảnh như những viên thiên thạch hoả diễm đánh úp về phía Mạc Huyền như vũ bão.“Tự tìm đường chết!”Thấy Lâm Nhất còn dám chủ động tấn công Mạc Huyền, ánh mắt của Hàn Lôi lập tức tối sầm, tay phải hắn ta cầm kiếm chợt run lên, sau đó đâm về phía Lâm Nhất nhanh như chớp.“Cẩn thận!”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng, hắn cũng không thể chùn bước, không thể trơ mắt nhìn Bùi Tuyết chịu nhục trong tay đối phương.Điều này trái với đạo kiếm khách của hắn, mặc kệ chuyện này thì mai sau đối mặt với mười phương chiến giới sẽ luôn run sợ trong lòng, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên.Giờ phút này, toàn bộ quảng trường Hoàng Sa đều im phăng phắc, vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Nhất và bị lời nói của hắn khiến cho ngây người. Họ đồng loạt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy ớn lạnh. Hắn vậy mà lại bảo vệ người mà mười phương chiến giới muốn giết.Rốt cuộc thì tên này là ai?Không khỏi liều quá đi chứ.Lâm Nhất! . Truyện Phương TâyGiờ đây, Bùi Tuyết đang mặc đồ nam cũng có thể đoán ra được thân phận của Lâm Nhất, trong mắt lóe lên một vẻ rung động.Nàng ta hoàn toàn không ngờ đối phương lại ra tay giúp mình trong tình huống này."Giết hắn!"Sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Nhất, sắc mặt Hàn Lôi lạnh tanh, rét căm căm quát.Vèo!Mặc Huyền ở bên trái đã sớm không nhịn nổi, lập tức thôi thúc phù văn lôi đình trong bốn khí hải lớn. Thoáng chốc, có vô cùng vô tận chân nguyên tràn vào trong thân kiếm, một luồng kiếm thế bễ nghễ chúng sinh giống như cuồng phong bão tố quét ngang xung quanh.Ầm!Lâm Nhất cũng không sợ, bước lên trước một bước, kiếm uy Thương Long và kiếm ý Thông Linh trên người hắn kết hợp với nhau thành một luồng kiếm thế còn kh ủng bố hơn tựa như sóng thần, trực tiếp nuốt sống kiếm thế của đối phương.Sau đó, hắn mở tay ra, cổ ấn Thần Dương tỏa sáng rồi đánh thẳng về phía đối phương.Ánh sáng lạnh lẽo bừng lên trong mắt Mạc Huyền, trên người phát ra vô số tia chớp chói loá, thanh trường kiếm với khí thế ngút ngàn trong tay hắn ra cuốn theo kiếm quang nặng nề va chạm với ánh sáng vàng phát ra từ nắm đấm của Lâm Nhất.Keng! Keng!Tiếng kim thạch nổ tung vang lên, một nguồn năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường phun trào, không gian xung quanh vỡ vụn do sự va chạm này phát ra âm thanh cực kì chói tai.Tia chớp và kim quang giăng nhằng nhịt ở khắp nơi, dị tượng kinh khủng càn quét bốn phía, Lâm Nhất và Mạc Huyền đều lùi về sau mấy bước.Cảnh tượng này đập vào mắt mọi người khiến cho không ít người thay đổi sắc mặt.Nếu như cách đấu trước đó còn có yếu tố thăm dò và mánh khoé, nhưng rõ ràng cả hai người đều dùng tới thực lực thật sự của mình vào đòn đánh này. Thực lực của Mạc Huyền sớm đã không cần nói nhiều, ban đầu cứ tưởng sau khi hắn ta dùng kiếm, người bí ẩn đội mũ rộng vành kia sẽ không chống cự được bao lâu.Nhưng thực tế lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thực lực của hai người có cảm giác ngang ngửa nhau, quả thật không thể tưởng tượng nổi.Rốt cuộc người này là ai?Trong lúc nhất thời, mọi người đều cực kì tò mò về thân phận của Lâm Nhất.Chiến!Vừa mới chạm chân xuống đất, Lâm Nhất đã sử dụng chân nguyên mạnh mẽ ngăn lại sự dao động kiếm ý được tạo thành từ trong cơ thể đối phương. Tay chân hắn đập mạnh xuống đất rồi hoá thành một tia kim quang bùng lên, song quyền liên tục đánh ra. Vô số quyền ảnh như những viên thiên thạch hoả diễm đánh úp về phía Mạc Huyền như vũ bão.“Tự tìm đường chết!”Thấy Lâm Nhất còn dám chủ động tấn công Mạc Huyền, ánh mắt của Hàn Lôi lập tức tối sầm, tay phải hắn ta cầm kiếm chợt run lên, sau đó đâm về phía Lâm Nhất nhanh như chớp.“Cẩn thận!”

Chương 3632: C3632: Rốt cuộc người này là ai