“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3752: C3752: Sắc mặt kịch liệt thay đổi

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đó là thủ lĩnh của một Giới Vực cấp cao, hiển nhiên, thực lực của hắn ta rất mạnh và từ sâu trong lòng hắn ta vẫn luôn khinh thường Giới Vực cấp thấp. Hắn ta âm thầm mỉa mai, khiêu khích, trộn lẫn trong đám đông, nhiễu loạn lòng người, thái độ cực kỳ hống hách, ngang tàng, nhưng thoáng cái, kẻ này đã bị Lâm Nhất vô tình chém chết.Đây là một luồng duệ khí được thể hiện và phát huy vô cùng tinh tế khi Lâm Nhất đối mặt với sự bá đạo của nhân tài kiệt xuất từ khắp các nơi.Đây chính là cửa ải cuối cùng, nơi tụ tập rất nhiều chiến tướng, còn có một lượng lớn nhân tài kiệt xuất. Tất cả đều nắm giữ bí bảo, và mỗi một người đều có kỳ ngộ phi phàm.Nhưng Lâm Nhất không chút nào e ngại, hắn bước nhanh về phía trước, một người chấn nhiếp tất cả.“Tránh ra!”Lâm Nhất lạnh lùng nói. Hắn đã hết kiên nhẫn, sát ý trong mắt dần dần lan ra ngoài.Ngoại trừ đám chiến tướng đang cản phía trước, những nhân tài kiệt xuất còn lại đều lộ vẻ khó coi, hiển nhiên bọn họ đã bị thủ đoạn lôi đình của thiếu niên trước mặt dọa sợ.Lâm Nhất đứng nguyên tại chỗ, trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng cùng bi ai. Đám người này thật đáng thương, có thể làm chó cho Giới Tử thì ít nhất cũng là nhân tài kiệt xuất trên Tử bảng, ở trên Thiên Lộ cũng xứng với cái danh nhân tài kiệt xuất. Nhưng giờ cả đám tuy đã sợ đến mức suýt ngất đi, nhưng vẫn không nỡ buông bỏ khối thịt mỡ là hắn.Đám người này không đáng được đồng tình, bọn họ biết rõ hắn đến là vì điều gì mà vẫn muốn cản đường. Những kẻ này lòng dạ độc ác, tất cả đều đáng chết!“Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền!”Một luồng ánh sáng vàng rơi xuống, đó là một thanh niên từ phương xa vọt đến, hai tay hắn ta nắm chặt một thanh kiếm, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trông cực kỳ đáng sợ.“Kim bảng, Dương Sóc!”, ánh mắt thanh niên như tia chớp, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất.Mọi người vô cùng mừng rỡ. Dương Sóc chính là yêu nghiệt tuyệt đỉnh đứng hàng thứ 18 trên Kim bảng, tuy không vô địch như Giới Tử, nhưng cũng không kém quá xa, người này có thực lực cực cao.Oanh!Lại một luồng sáng vàng rơi xuống, người đến mặc một thân bạch y, lưng đeo một cây trường kích. Đó là một món đạo khí siêu phẩm có niên đại cực kỳ cổ xưa, xung quanh có khí lạnh mang theo mùi máu tanh lượn lờ.“Kim bảng, Âu Dương Vũ!”Ánh mắt của hắn bễ nghễ, lạnh lùng báo ra danh hào của mình. Mỗi một chữ đều dừng lại một thoáng, ẩn trong đó là uy danh hùng hậu, chấn cho màng tai người nghe run lên, cứ như có tiếng sấm rền nổ mạnh bên tai.Vèo! Vèo! Vèo!Giữa không trung, từng âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, ánh vàng lập lòe, bóng người vụt qua vòm trời.“Kim bảng, Nhiếp Phong!”“Kim bảng, Triệu Thế Kỳ!”“Kim bảng, Từ Tử Lâm!”“Kim bảng, Liễu Phi Vũ!”Những bóng người kia hoặc lơ lửng giữa không trung, hoặc đứng ở trên mái hiên, trên đầu tường,… mỗi một người đều tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi. Cả đám triển lộ tài năng, tóc đen tung bay, áo choàng phấp phới, ánh mắt lóe sáng, một thân tao nhã tuyệt thế, trông cực kỳ bất phàm.Khí thế của bọn họ khiến đám đông sợ hãi, khí phách hiên ngang, phong thần tuấn lãng, âm thanh như sấm rền vang vọng khắp thành.Đằng xa, trên tường thành, mọi người quá sợ hãi, sắc mặt kịch liệt thay đổi.Sáu vị yêu nghiệt đứng đầu Kim bảng đều đã hiện thân!Gần đây, danh tiếng của bọn họ cực thịnh, trên Thiên Lộ đều có kỳ ngộ của riêng mình, có đại khí vận trên thân. Cả đám ẩn nhẫn không phát, mà đợi đến trận chung kết mới triển lộ, tích súc lâu dài, một lần bộc phát, một bước lên mây, độ liên tục hai tầng Thiên Phách kiếp, trực tiếp xông vào Kim bảng, làm chấn động Thiên Lộ.Phong vân biến ảo trong thành Tứ Tượng đều bắt nguồn từ sự xuất hiện của những người này, có thể nói, chính bọn họ đã gây nên một hồi phong ba bão táp.Trước đó, đám người kia mỉa mai Lâm Nhất chỉ là thiên tài hết thời cũng bởi vì sự xuất hiện quá mức chói mắt của những người này, khiến cho hào quang của Lâm Nhất bị che lấp.Bọn họ vốn có phê bình kín đáo với Lâm Nhất, rõ ràng hắn chỉ là một nhân tài kiệt xuất trên Tử bảng, nhưng lại khiến thiên hạ chú ý, cướp đi danh tiếng của bọn họ.Thế nên việc bọn họ xuất hiện ở đây để ngăn cản Lâm Nhất cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đó là thủ lĩnh của một Giới Vực cấp cao, hiển nhiên, thực lực của hắn ta rất mạnh và từ sâu trong lòng hắn ta vẫn luôn khinh thường Giới Vực cấp thấp. Hắn ta âm thầm mỉa mai, khiêu khích, trộn lẫn trong đám đông, nhiễu loạn lòng người, thái độ cực kỳ hống hách, ngang tàng, nhưng thoáng cái, kẻ này đã bị Lâm Nhất vô tình chém chết.Đây là một luồng duệ khí được thể hiện và phát huy vô cùng tinh tế khi Lâm Nhất đối mặt với sự bá đạo của nhân tài kiệt xuất từ khắp các nơi.Đây chính là cửa ải cuối cùng, nơi tụ tập rất nhiều chiến tướng, còn có một lượng lớn nhân tài kiệt xuất. Tất cả đều nắm giữ bí bảo, và mỗi một người đều có kỳ ngộ phi phàm.Nhưng Lâm Nhất không chút nào e ngại, hắn bước nhanh về phía trước, một người chấn nhiếp tất cả.“Tránh ra!”Lâm Nhất lạnh lùng nói. Hắn đã hết kiên nhẫn, sát ý trong mắt dần dần lan ra ngoài.Ngoại trừ đám chiến tướng đang cản phía trước, những nhân tài kiệt xuất còn lại đều lộ vẻ khó coi, hiển nhiên bọn họ đã bị thủ đoạn lôi đình của thiếu niên trước mặt dọa sợ.Lâm Nhất đứng nguyên tại chỗ, trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng cùng bi ai. Đám người này thật đáng thương, có thể làm chó cho Giới Tử thì ít nhất cũng là nhân tài kiệt xuất trên Tử bảng, ở trên Thiên Lộ cũng xứng với cái danh nhân tài kiệt xuất. Nhưng giờ cả đám tuy đã sợ đến mức suýt ngất đi, nhưng vẫn không nỡ buông bỏ khối thịt mỡ là hắn.Đám người này không đáng được đồng tình, bọn họ biết rõ hắn đến là vì điều gì mà vẫn muốn cản đường. Những kẻ này lòng dạ độc ác, tất cả đều đáng chết!“Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền!”Một luồng ánh sáng vàng rơi xuống, đó là một thanh niên từ phương xa vọt đến, hai tay hắn ta nắm chặt một thanh kiếm, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trông cực kỳ đáng sợ.“Kim bảng, Dương Sóc!”, ánh mắt thanh niên như tia chớp, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất.Mọi người vô cùng mừng rỡ. Dương Sóc chính là yêu nghiệt tuyệt đỉnh đứng hàng thứ 18 trên Kim bảng, tuy không vô địch như Giới Tử, nhưng cũng không kém quá xa, người này có thực lực cực cao.Oanh!Lại một luồng sáng vàng rơi xuống, người đến mặc một thân bạch y, lưng đeo một cây trường kích. Đó là một món đạo khí siêu phẩm có niên đại cực kỳ cổ xưa, xung quanh có khí lạnh mang theo mùi máu tanh lượn lờ.“Kim bảng, Âu Dương Vũ!”Ánh mắt của hắn bễ nghễ, lạnh lùng báo ra danh hào của mình. Mỗi một chữ đều dừng lại một thoáng, ẩn trong đó là uy danh hùng hậu, chấn cho màng tai người nghe run lên, cứ như có tiếng sấm rền nổ mạnh bên tai.Vèo! Vèo! Vèo!Giữa không trung, từng âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, ánh vàng lập lòe, bóng người vụt qua vòm trời.“Kim bảng, Nhiếp Phong!”“Kim bảng, Triệu Thế Kỳ!”“Kim bảng, Từ Tử Lâm!”“Kim bảng, Liễu Phi Vũ!”Những bóng người kia hoặc lơ lửng giữa không trung, hoặc đứng ở trên mái hiên, trên đầu tường,… mỗi một người đều tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi. Cả đám triển lộ tài năng, tóc đen tung bay, áo choàng phấp phới, ánh mắt lóe sáng, một thân tao nhã tuyệt thế, trông cực kỳ bất phàm.Khí thế của bọn họ khiến đám đông sợ hãi, khí phách hiên ngang, phong thần tuấn lãng, âm thanh như sấm rền vang vọng khắp thành.Đằng xa, trên tường thành, mọi người quá sợ hãi, sắc mặt kịch liệt thay đổi.Sáu vị yêu nghiệt đứng đầu Kim bảng đều đã hiện thân!Gần đây, danh tiếng của bọn họ cực thịnh, trên Thiên Lộ đều có kỳ ngộ của riêng mình, có đại khí vận trên thân. Cả đám ẩn nhẫn không phát, mà đợi đến trận chung kết mới triển lộ, tích súc lâu dài, một lần bộc phát, một bước lên mây, độ liên tục hai tầng Thiên Phách kiếp, trực tiếp xông vào Kim bảng, làm chấn động Thiên Lộ.Phong vân biến ảo trong thành Tứ Tượng đều bắt nguồn từ sự xuất hiện của những người này, có thể nói, chính bọn họ đã gây nên một hồi phong ba bão táp.Trước đó, đám người kia mỉa mai Lâm Nhất chỉ là thiên tài hết thời cũng bởi vì sự xuất hiện quá mức chói mắt của những người này, khiến cho hào quang của Lâm Nhất bị che lấp.Bọn họ vốn có phê bình kín đáo với Lâm Nhất, rõ ràng hắn chỉ là một nhân tài kiệt xuất trên Tử bảng, nhưng lại khiến thiên hạ chú ý, cướp đi danh tiếng của bọn họ.Thế nên việc bọn họ xuất hiện ở đây để ngăn cản Lâm Nhất cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đó là thủ lĩnh của một Giới Vực cấp cao, hiển nhiên, thực lực của hắn ta rất mạnh và từ sâu trong lòng hắn ta vẫn luôn khinh thường Giới Vực cấp thấp. Hắn ta âm thầm mỉa mai, khiêu khích, trộn lẫn trong đám đông, nhiễu loạn lòng người, thái độ cực kỳ hống hách, ngang tàng, nhưng thoáng cái, kẻ này đã bị Lâm Nhất vô tình chém chết.Đây là một luồng duệ khí được thể hiện và phát huy vô cùng tinh tế khi Lâm Nhất đối mặt với sự bá đạo của nhân tài kiệt xuất từ khắp các nơi.Đây chính là cửa ải cuối cùng, nơi tụ tập rất nhiều chiến tướng, còn có một lượng lớn nhân tài kiệt xuất. Tất cả đều nắm giữ bí bảo, và mỗi một người đều có kỳ ngộ phi phàm.Nhưng Lâm Nhất không chút nào e ngại, hắn bước nhanh về phía trước, một người chấn nhiếp tất cả.“Tránh ra!”Lâm Nhất lạnh lùng nói. Hắn đã hết kiên nhẫn, sát ý trong mắt dần dần lan ra ngoài.Ngoại trừ đám chiến tướng đang cản phía trước, những nhân tài kiệt xuất còn lại đều lộ vẻ khó coi, hiển nhiên bọn họ đã bị thủ đoạn lôi đình của thiếu niên trước mặt dọa sợ.Lâm Nhất đứng nguyên tại chỗ, trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng cùng bi ai. Đám người này thật đáng thương, có thể làm chó cho Giới Tử thì ít nhất cũng là nhân tài kiệt xuất trên Tử bảng, ở trên Thiên Lộ cũng xứng với cái danh nhân tài kiệt xuất. Nhưng giờ cả đám tuy đã sợ đến mức suýt ngất đi, nhưng vẫn không nỡ buông bỏ khối thịt mỡ là hắn.Đám người này không đáng được đồng tình, bọn họ biết rõ hắn đến là vì điều gì mà vẫn muốn cản đường. Những kẻ này lòng dạ độc ác, tất cả đều đáng chết!“Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền!”Một luồng ánh sáng vàng rơi xuống, đó là một thanh niên từ phương xa vọt đến, hai tay hắn ta nắm chặt một thanh kiếm, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trông cực kỳ đáng sợ.“Kim bảng, Dương Sóc!”, ánh mắt thanh niên như tia chớp, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất.Mọi người vô cùng mừng rỡ. Dương Sóc chính là yêu nghiệt tuyệt đỉnh đứng hàng thứ 18 trên Kim bảng, tuy không vô địch như Giới Tử, nhưng cũng không kém quá xa, người này có thực lực cực cao.Oanh!Lại một luồng sáng vàng rơi xuống, người đến mặc một thân bạch y, lưng đeo một cây trường kích. Đó là một món đạo khí siêu phẩm có niên đại cực kỳ cổ xưa, xung quanh có khí lạnh mang theo mùi máu tanh lượn lờ.“Kim bảng, Âu Dương Vũ!”Ánh mắt của hắn bễ nghễ, lạnh lùng báo ra danh hào của mình. Mỗi một chữ đều dừng lại một thoáng, ẩn trong đó là uy danh hùng hậu, chấn cho màng tai người nghe run lên, cứ như có tiếng sấm rền nổ mạnh bên tai.Vèo! Vèo! Vèo!Giữa không trung, từng âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, ánh vàng lập lòe, bóng người vụt qua vòm trời.“Kim bảng, Nhiếp Phong!”“Kim bảng, Triệu Thế Kỳ!”“Kim bảng, Từ Tử Lâm!”“Kim bảng, Liễu Phi Vũ!”Những bóng người kia hoặc lơ lửng giữa không trung, hoặc đứng ở trên mái hiên, trên đầu tường,… mỗi một người đều tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi. Cả đám triển lộ tài năng, tóc đen tung bay, áo choàng phấp phới, ánh mắt lóe sáng, một thân tao nhã tuyệt thế, trông cực kỳ bất phàm.Khí thế của bọn họ khiến đám đông sợ hãi, khí phách hiên ngang, phong thần tuấn lãng, âm thanh như sấm rền vang vọng khắp thành.Đằng xa, trên tường thành, mọi người quá sợ hãi, sắc mặt kịch liệt thay đổi.Sáu vị yêu nghiệt đứng đầu Kim bảng đều đã hiện thân!Gần đây, danh tiếng của bọn họ cực thịnh, trên Thiên Lộ đều có kỳ ngộ của riêng mình, có đại khí vận trên thân. Cả đám ẩn nhẫn không phát, mà đợi đến trận chung kết mới triển lộ, tích súc lâu dài, một lần bộc phát, một bước lên mây, độ liên tục hai tầng Thiên Phách kiếp, trực tiếp xông vào Kim bảng, làm chấn động Thiên Lộ.Phong vân biến ảo trong thành Tứ Tượng đều bắt nguồn từ sự xuất hiện của những người này, có thể nói, chính bọn họ đã gây nên một hồi phong ba bão táp.Trước đó, đám người kia mỉa mai Lâm Nhất chỉ là thiên tài hết thời cũng bởi vì sự xuất hiện quá mức chói mắt của những người này, khiến cho hào quang của Lâm Nhất bị che lấp.Bọn họ vốn có phê bình kín đáo với Lâm Nhất, rõ ràng hắn chỉ là một nhân tài kiệt xuất trên Tử bảng, nhưng lại khiến thiên hạ chú ý, cướp đi danh tiếng của bọn họ.Thế nên việc bọn họ xuất hiện ở đây để ngăn cản Lâm Nhất cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

Chương 3752: C3752: Sắc mặt kịch liệt thay đổi