Trong lúc nhất thời, Ngu Sở không mở được mắt, nàng nhíu lại mi, vì tiêu hóa quá nhiều ký ức hiện lên trong não bộ nên nàng nhẹ nhàng giơ tay lên xoa trán.Hưu--! Tiếng xé gió truyền đến, theo bản năng Ngu Sở bắt được đồ vật đánh lén mình, tức khắc lòng bàn tay bị đau rát.“Được lắm! Nghịch đồ nhà ngươi! Năng lực giỏi thật!”. Tiếng lão giả mắng vang lên, cùng với đó, vì đã quen xuyên qua nên Ngu Sở chỉ cần vài giây là xử lí tốt được ký ức, vuốt phẳng nó, cả người cũng tỉnh táo hẳn.Nàng ngẩng đầu, thấy mình đang quỳ gối trong Điện, tay cầm một nhánh của cành liễu. Phía bên kia cành liễu là một người lớn tuổi mặc áo bào trắng mặt đầy phẫn nộ đứng ngay trước mặt nàng.“Sư phụ……” Ngu Sở mở miệng theo bản năng, tự động bật ra khỏi yết hầu.“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đồ đệ xấu hổ mất mặt như ngươi!” Mạc trưởng lão của Thăng Dương phái ném cành liễu trên tay xuống, lạnh lùng nói.Ngu Sở hơi chớp đôi mắt, nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện ở hai bên còn có rất nhiều các đệ tử đứng xem…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...