Tác giả:

Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…

Chương 336

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 336miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​ĐÚNG VẬY, TÔI LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ ÔN!Mười một giờ trưa, tại quán Liên Ngô Coffee, Tứ Hoàn.Sau khi Nghiên Thời Thất nhận được tin tức của Ôn Tranh, cô nói với Tần Bách Duật rồi chạy thẳng từ khách sạn đến Tứ Hoàn.Quán cà phê nằm trong tòa nhà ba tầng Bạch Tháp khu Tứ hoàn, rất nhiều cửa sổ xem được cảnh sắc bên ngoài.Nghiên Thời Thất đang ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, lúc thì ngắm nghía khung cảnh cuối thu ngoài cửa sổ, khi thì liếc nhìn di động.Không lâu sau, có tiếng bước chân từ những bậc thang gỗ truyền tới.Nghiên Thời Thất nghe tiếng nhìn sang, thấy Ôn Tranh thong thả bước tới. Cô vẫn giống tối qua, tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ quần áo màu đen cùng đôi bốt cổ ngắn.Đôi mắt cô chứa ý cười nhìn Ôn Tranh ngồi xuống đối diện mình.“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Giọng Ôn Tranh không dịu dàng như Nghiên Thời Thất, thanh thanh, khàn khàn.Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, “Không muộn, tôi cũng vừa mới đến thôi.”Nói xong, cô nhìn thấy trên gò má của Ôn Tranh dán một miếng băng cá nhân, “Mặt cô sao thế?”Ôn Tranh đưa ngón tay mảnh khảnh của mình lên xoa nhẹ miếng dán, nhếch môi nói, “Không sao, hôm qua không cẩn thận cọ rách da.”Cuối cùng vẫn không tìm được hộp phấn nên cô đành dùng miếng dán Urgo dán lên vết thương. Còn vết thương trên khóe miệng khá nhạt nên cô cũng không cố ý giấu đi.Nghiên Thời Thất quan sát Ôn Tranh, bỗng nhiên cảm thấy cô ấy có rất nhiều bí mật.Suy nghĩ một lát, cô che giấu cảm xúc của mình, đưa menu cho Ôn Tranh, dẩu môi nói, “Cô xem thử muốn uống gì nào?”Ôn Tranh gọi một tách Americano, Nghiên Thời Thất vẫn chọn Caramel Macchiato.Cô thích loại cà phê này, vừa có vị ngọt của Caramel, lại có mùi thơm ngát của cà phê.Có lẽ là vì chưa quá quen, hai người gọi cà phê xong liền im lặng ngại ngùng.Thật ra trong lòng Nghiên Thời Thất có rất nhiều câu hỏi. Cô nhấc cà phê lên nhấp môi, nhìn Ôn Tranh, suy nghĩ xem phải bắt đầu như thế nào.“Cô…”“Cô…”Hai người vừa đặt tách cà phê xuống, cùng nhìn về phía đối phương, cùng lên tiếng.Cả hai ngạc nhiên ngẩn ra, lại lập tức trăm miệng một lời.“Cô nói trước đi…”“Cô nói trước đi…”Hai người lại nhìn nhau, rồi đồng thời cười thành tiếng.Vài phút ngắn ngủi này lại tình cờ kéo gần khoảng cách của hai người.Nghiên Thời Thất áp tay lên tách cà phê, nhìn Ôn Tranh chăm chú, “Cô là người nhà họ Ôn đúng không?”Tuy là câu hỏi, nhưng cô lại nói với giọng khẳng định.Ôn Tranh cũng không ngạc nhiên, áp tay lên tách cà phê, như cười như không nhìn Nghiên Thời Thất: “Sao cô lại nghĩ tôi là người nhà họ Ôn?”“Trực giác!” Nghiên Thời Thất trả lời dứt khoát.Ôn Tranh nhướng mày. Đối diện với ánh mắt sáng rực của Nghiên Thời Thất, đôi mắt của Ôn Tranh trở nên hơi uể oải, yếu ớt đáp: “Đúng, nhưng bây giờ tôi đã không còn là người nhà họ Ôn nữa!”Nói đúng hơn, từ năm năm trước cô đã không còn là người của nhà họ Ôn.Có lẽ có thể gọi cô là “ma” của nhà họ Ôn thì đúng hơn.“Có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?”Nghiên Thời Thất nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt mờ sương của Ôn Tranh. Nhất là từ giọng nói tối tăm mỉa mai của cô ấy, cô càng cảm giác được mọi chuyện không hề đơn giản.Vừa dứt lời, bỗng tầng dưới quán cà phê truyền tới tiếng bước chân ồn ào vội vàng.Nghe như có rất nhiều người. Đọc truyện tại Vietwriter.vnCuộc nói chuyện bị cắt ngang, hai người cùng quay sang nhìn. Trên bậc thang vào tầng ba có bốn năm người đàn ông mặc cảnh phục xông lên. Vừa lên tới nơi, ánh mắt họ đều nhanh chóng rơi vào chiếc bàn vuông bên cửa sổ nơi hai người đang ngồi, sau đó bước nhanh tới.

Các bạn đang đọc truyện

Người dấu yêu – Chương 336

miễn phí tại

Vietwriter.vn

. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên

Facebook

nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

ĐÚNG VẬY, TÔI LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ ÔN!

Mười một giờ trưa, tại quán Liên Ngô Coffee, Tứ Hoàn.

Sau khi Nghiên Thời Thất nhận được tin tức của Ôn Tranh, cô nói với Tần Bách Duật rồi chạy thẳng từ khách sạn đến Tứ Hoàn.

Quán cà phê nằm trong tòa nhà ba tầng Bạch Tháp khu Tứ hoàn, rất nhiều cửa sổ xem được cảnh sắc bên ngoài.

Nghiên Thời Thất đang ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, lúc thì ngắm nghía khung cảnh cuối thu ngoài cửa sổ, khi thì liếc nhìn di động.

Không lâu sau, có tiếng bước chân từ những bậc thang gỗ truyền tới.

Nghiên Thời Thất nghe tiếng nhìn sang, thấy Ôn Tranh thong thả bước tới. Cô vẫn giống tối qua, tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ quần áo màu đen cùng đôi bốt cổ ngắn.

Đôi mắt cô chứa ý cười nhìn Ôn Tranh ngồi xuống đối diện mình.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Giọng Ôn Tranh không dịu dàng như Nghiên Thời Thất, thanh thanh, khàn khàn.

Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, “Không muộn, tôi cũng vừa mới đến thôi.”

Nói xong, cô nhìn thấy trên gò má của Ôn Tranh dán một miếng băng cá nhân, “Mặt cô sao thế?”

Ôn Tranh đưa ngón tay mảnh khảnh của mình lên xoa nhẹ miếng dán, nhếch môi nói, “Không sao, hôm qua không cẩn thận cọ rách da.”

Cuối cùng vẫn không tìm được hộp phấn nên cô đành dùng miếng dán Urgo dán lên vết thương. Còn vết thương trên khóe miệng khá nhạt nên cô cũng không cố ý giấu đi.

Nghiên Thời Thất quan sát Ôn Tranh, bỗng nhiên cảm thấy cô ấy có rất nhiều bí mật.

Suy nghĩ một lát, cô che giấu cảm xúc của mình, đưa menu cho Ôn Tranh, dẩu môi nói, “Cô xem thử muốn uống gì nào?”

Ôn Tranh gọi một tách Americano, Nghiên Thời Thất vẫn chọn Caramel Macchiato.

Cô thích loại cà phê này, vừa có vị ngọt của Caramel, lại có mùi thơm ngát của cà phê.

Có lẽ là vì chưa quá quen, hai người gọi cà phê xong liền im lặng ngại ngùng.

Thật ra trong lòng Nghiên Thời Thất có rất nhiều câu hỏi. Cô nhấc cà phê lên nhấp môi, nhìn Ôn Tranh, suy nghĩ xem phải bắt đầu như thế nào.

“Cô…”

“Cô…”

Hai người vừa đặt tách cà phê xuống, cùng nhìn về phía đối phương, cùng lên tiếng.

Cả hai ngạc nhiên ngẩn ra, lại lập tức trăm miệng một lời.

“Cô nói trước đi…”

“Cô nói trước đi…”

Hai người lại nhìn nhau, rồi đồng thời cười thành tiếng.

Vài phút ngắn ngủi này lại tình cờ kéo gần khoảng cách của hai người.

Nghiên Thời Thất áp tay lên tách cà phê, nhìn Ôn Tranh chăm chú, “Cô là người nhà họ Ôn đúng không?”

Tuy là câu hỏi, nhưng cô lại nói với giọng khẳng định.

Ôn Tranh cũng không ngạc nhiên, áp tay lên tách cà phê, như cười như không nhìn Nghiên Thời Thất: “Sao cô lại nghĩ tôi là người nhà họ Ôn?”

“Trực giác!” Nghiên Thời Thất trả lời dứt khoát.

Ôn Tranh nhướng mày. Đối diện với ánh mắt sáng rực của Nghiên Thời Thất, đôi mắt của Ôn Tranh trở nên hơi uể oải, yếu ớt đáp: “Đúng, nhưng bây giờ tôi đã không còn là người nhà họ Ôn nữa!”

Nói đúng hơn, từ năm năm trước cô đã không còn là người của nhà họ Ôn.

Có lẽ có thể gọi cô là “ma” của nhà họ Ôn thì đúng hơn.

“Có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?”

Nghiên Thời Thất nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt mờ sương của Ôn Tranh. Nhất là từ giọng nói tối tăm mỉa mai của cô ấy, cô càng cảm giác được mọi chuyện không hề đơn giản.

Vừa dứt lời, bỗng tầng dưới quán cà phê truyền tới tiếng bước chân ồn ào vội vàng.

Nghe như có rất nhiều người. Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, hai người cùng quay sang nhìn. Trên bậc thang vào tầng ba có bốn năm người đàn ông mặc cảnh phục xông lên. Vừa lên tới nơi, ánh mắt họ đều nhanh chóng rơi vào chiếc bàn vuông bên cửa sổ nơi hai người đang ngồi, sau đó bước nhanh tới.

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 336miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​ĐÚNG VẬY, TÔI LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ ÔN!Mười một giờ trưa, tại quán Liên Ngô Coffee, Tứ Hoàn.Sau khi Nghiên Thời Thất nhận được tin tức của Ôn Tranh, cô nói với Tần Bách Duật rồi chạy thẳng từ khách sạn đến Tứ Hoàn.Quán cà phê nằm trong tòa nhà ba tầng Bạch Tháp khu Tứ hoàn, rất nhiều cửa sổ xem được cảnh sắc bên ngoài.Nghiên Thời Thất đang ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, lúc thì ngắm nghía khung cảnh cuối thu ngoài cửa sổ, khi thì liếc nhìn di động.Không lâu sau, có tiếng bước chân từ những bậc thang gỗ truyền tới.Nghiên Thời Thất nghe tiếng nhìn sang, thấy Ôn Tranh thong thả bước tới. Cô vẫn giống tối qua, tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ quần áo màu đen cùng đôi bốt cổ ngắn.Đôi mắt cô chứa ý cười nhìn Ôn Tranh ngồi xuống đối diện mình.“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Giọng Ôn Tranh không dịu dàng như Nghiên Thời Thất, thanh thanh, khàn khàn.Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, “Không muộn, tôi cũng vừa mới đến thôi.”Nói xong, cô nhìn thấy trên gò má của Ôn Tranh dán một miếng băng cá nhân, “Mặt cô sao thế?”Ôn Tranh đưa ngón tay mảnh khảnh của mình lên xoa nhẹ miếng dán, nhếch môi nói, “Không sao, hôm qua không cẩn thận cọ rách da.”Cuối cùng vẫn không tìm được hộp phấn nên cô đành dùng miếng dán Urgo dán lên vết thương. Còn vết thương trên khóe miệng khá nhạt nên cô cũng không cố ý giấu đi.Nghiên Thời Thất quan sát Ôn Tranh, bỗng nhiên cảm thấy cô ấy có rất nhiều bí mật.Suy nghĩ một lát, cô che giấu cảm xúc của mình, đưa menu cho Ôn Tranh, dẩu môi nói, “Cô xem thử muốn uống gì nào?”Ôn Tranh gọi một tách Americano, Nghiên Thời Thất vẫn chọn Caramel Macchiato.Cô thích loại cà phê này, vừa có vị ngọt của Caramel, lại có mùi thơm ngát của cà phê.Có lẽ là vì chưa quá quen, hai người gọi cà phê xong liền im lặng ngại ngùng.Thật ra trong lòng Nghiên Thời Thất có rất nhiều câu hỏi. Cô nhấc cà phê lên nhấp môi, nhìn Ôn Tranh, suy nghĩ xem phải bắt đầu như thế nào.“Cô…”“Cô…”Hai người vừa đặt tách cà phê xuống, cùng nhìn về phía đối phương, cùng lên tiếng.Cả hai ngạc nhiên ngẩn ra, lại lập tức trăm miệng một lời.“Cô nói trước đi…”“Cô nói trước đi…”Hai người lại nhìn nhau, rồi đồng thời cười thành tiếng.Vài phút ngắn ngủi này lại tình cờ kéo gần khoảng cách của hai người.Nghiên Thời Thất áp tay lên tách cà phê, nhìn Ôn Tranh chăm chú, “Cô là người nhà họ Ôn đúng không?”Tuy là câu hỏi, nhưng cô lại nói với giọng khẳng định.Ôn Tranh cũng không ngạc nhiên, áp tay lên tách cà phê, như cười như không nhìn Nghiên Thời Thất: “Sao cô lại nghĩ tôi là người nhà họ Ôn?”“Trực giác!” Nghiên Thời Thất trả lời dứt khoát.Ôn Tranh nhướng mày. Đối diện với ánh mắt sáng rực của Nghiên Thời Thất, đôi mắt của Ôn Tranh trở nên hơi uể oải, yếu ớt đáp: “Đúng, nhưng bây giờ tôi đã không còn là người nhà họ Ôn nữa!”Nói đúng hơn, từ năm năm trước cô đã không còn là người của nhà họ Ôn.Có lẽ có thể gọi cô là “ma” của nhà họ Ôn thì đúng hơn.“Có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?”Nghiên Thời Thất nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt mờ sương của Ôn Tranh. Nhất là từ giọng nói tối tăm mỉa mai của cô ấy, cô càng cảm giác được mọi chuyện không hề đơn giản.Vừa dứt lời, bỗng tầng dưới quán cà phê truyền tới tiếng bước chân ồn ào vội vàng.Nghe như có rất nhiều người. Đọc truyện tại Vietwriter.vnCuộc nói chuyện bị cắt ngang, hai người cùng quay sang nhìn. Trên bậc thang vào tầng ba có bốn năm người đàn ông mặc cảnh phục xông lên. Vừa lên tới nơi, ánh mắt họ đều nhanh chóng rơi vào chiếc bàn vuông bên cửa sổ nơi hai người đang ngồi, sau đó bước nhanh tới.

Chương 336