Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 29
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đáy cốc giữa núi, rộng lớn thênh thang. Hoa cỏ sinh sôi, mênh mông vô bờ. Đúng là Bách Hoa cốc, Lâm Nhất vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy kỳ hoa dị thảo trong cốc chắc chắn phải có hàng trăm loại. Huyết Bách Hợp! Sẽ ở đâu đây? Lâm Nhất khẽ chau mày, nếu như hắn đi bộ trong sơn cốc này thì phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng vẫn chưa đi hết. Thảo nào ít người tiếp nhận nhiệm vụ linh thạch, độ khó quả nhiên lớn thật. AdvertisementNhiệm vụ một khi thất bại thì tổn thất là nhỏ, nhưng điều phiền phức là nếu chậm trễ thì có thể sẽ bỏ qua kỳ sát hạch giữa năm. Kỳ sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn mỗi năm một lần, quyết định thứ hạng của đệ tử tông môn, thứ hạng cao thấp sẽ trực tiếp có liên quan đến mức độ đãi ngộ trong tông môn, mười người đứng đầu ngoại môn có thể một bước lên trời, tấn thăng lên đệ tử nội môn. "Cứ tìm đại trước đã, làm quen một chút môi trường của Bách Hoa cốc". Không mất thời gian suy tư mù quáng, thân hình Lâm Nhất lóe lên rồi lẩn vào trong rừng hoa. Ước chừng một ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Nhất vẫn không tìm ra được gì. AdvertisementCó điều sức kiên nhẫn của hắn rất tốt, sau khi trời sáng thì lại xuất phát, ghi nhớ từng cảnh tượng của Bách Hoa cốc trong đầu. Thời gian buồn tẻ, nhoáng cái đã bảy ngày trôi qua. Đổi lại là người thường e là nhìn đến hoa cả mắt rồi, sự kiên nhẫn cũng đã bị mài mòn từ lâu, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa bỏ cuộc. "Đây là..." Ngày hôm đó, Lâm Nhất đang đi dạo quanh vào sâu bên trong Bách Hoa cốc, hắn ngửi ngửi rồi dừng chân lại. Trong hương hoa tràn ngập, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, rất nhạt, rất nhạt. Nhưng Lâm Nhất đã làm quen với Bách Hoa cốc này tận mấy ngày rồi, đã nhạy bén cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt. Lập tức, mắt hắn sáng lên. Hắn cẩn thận đi về phía trước lần theo mùi máu tươi nhàn nhạt này, nhưng gió mát trong Bách Hoa cốc không ngừng thổi khiến đủ loại hương hoa quấy nhiễu hắn. Trong lúc tìm kiếm, có mấy lần ngửi thấy rồi lại mất. Đến tận mấy lần không ngửi thấy mùi máu tươi nữa, thậm chí càng đi càng xa, bị dụ đi sai phương hướng. Nhưng khó khăn lắm Lâm Nhất mới tìm thấy một chút manh mối, sao có thể bỏ cuộc như vậy được! Bất giác, Lâm Nhất đang tìm kiếm thì giật thót tim. Một cỗ hàn khí từ dưới mặt đất tập kích tới, cơ thể đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Quét mắt một lượt, Lâm Nhất nhìn thấy một khối đá cực lớn giữa rừng hoa. "Là nơi này!" Mùi máu tươi nhàn nhạt có lẽ truyền ra từ nơi này. Lâm Nhất nhảy lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống phía sau khối đá, đập vào mắt hắn là một đóa Bách Hợp màu đỏ như máu nở rộ trong bóng râm. Huyết Bách Hợp có chút quỷ mị, hương hoa và mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau từng vòng từng vòng tỏa ra. "Xem ra không thể sai được, Huyết Bách Hợp thích nơi râm mát, nở rộ ở những nơi khuất bóng, hương hoa có mùi tanh nhẹ, là nguyên liệu chính của Hóa Huyết đan, giá trị đắt đỏ, cực kỳ hiếm có". Sau khi Lâm Nhất thận trọng kiểm tra một lượt thì mới cẩn thận đi về phía trước. Vẻ mặt vui mừng, khom người xuống hái. Lâm Nhất không hề chú ý rằng khoảnh khắc hắn cúi người xuống, bóng râm chụp lấy Huyết Bách Hợp không ngừng kéo dài ra. Vào đúng lúc bàn tay sắp chạm vào Huyết Bách Hợp thì tim hắn đột nhiên đập mạnh, cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con rắn khổng lồ, há cái miệng cực đại như tia chớp tấn công tới. Lâm Nhất sợ đến mức tái mặt. Không quan tâm nhiều nữa, hắn lăn một vòng trên đất né tránh cái miệng như bồn máu đó. Bốp! Nhưng cơ thể lại bị đuôi rắn đánh trúng, cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị hất tung lên trời. Sau khi rơi xuống đất, Lâm Nhất mới nhìn rõ hình dáng của con rắn khổng lồ này. Trên lưng con rắn màu xám có một đường tơ máu dài, giống như ngọn lửa đang rực cháy vậy. Đây là Huyết Diễm Xà, một con yêu thú bằng xương bằng thịt, có cảnh giới võ đạo tầng năm. Bây giờ Lâm Nhất đã hiểu ra, khối đá cực lớn phía trước Huyết Bách Hợp chính là do con Huyết Diễm Xà này ngụy trang tạo thành. Nguy hiểm thật, suýt chuýt nữa, chỉ một chút nữa thôi là đã thành thức ăn trong bụng nó rồi. Hí! Huyết Diễm Xà rống lên một tiếng, sát khí trên người thản nhiên phóng ra, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực tăng vọt, không thua kém bao nhiêu so với khi đối mặt với Chu Vân trước đó. Hư ảnh một con thần hổ trong đầu từ từ ngưng tụ, sát khí khủng khiếp từng tầng từng lớp hạ xuống. Nhưng vô hình trung, đã bị cỗ áp lực này dần dần triệt tiêu. Rút kiếm cũ trong tay ra, sự sợ hãi của Lâm Nhất từ từ biến mất, không giết con Huyết Diễm Xà này thì không thể lấy được Huyết Bách Hợp. Hắn không còn đường lui! Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió! Kiếm trong tay, Lâm Nhất giành trước phát động tấn công, Lưu Phong kiếm pháp giống như nước chảy mây bay thi triển ra. Thân ảnh đan xen, từng đợt kiếm quang chém xuống thân rắn. Nhưng Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện ra, toàn thân con Huyết Diễm Xà được bao bọc bởi lớp vảy cứng rắn, Lưu Phong kiếm pháp gia tăng thêm vào cũng không thể đả thương được đối phương.
Đáy cốc giữa núi, rộng lớn thênh thang.
Hoa cỏ sinh sôi, mênh mông vô bờ. Đúng là Bách Hoa cốc, Lâm Nhất vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy kỳ hoa dị thảo trong cốc chắc chắn phải có hàng trăm loại.
Huyết Bách Hợp!
Sẽ ở đâu đây?
Lâm Nhất khẽ chau mày, nếu như hắn đi bộ trong sơn cốc này thì phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng vẫn chưa đi hết.
Thảo nào ít người tiếp nhận nhiệm vụ linh thạch, độ khó quả nhiên lớn thật.
Advertisement
Nhiệm vụ một khi thất bại thì tổn thất là nhỏ, nhưng điều phiền phức là nếu chậm trễ thì có thể sẽ bỏ qua kỳ sát hạch giữa năm.
Kỳ sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn mỗi năm một lần, quyết định thứ hạng của đệ tử tông môn, thứ hạng cao thấp sẽ trực tiếp có liên quan đến mức độ đãi ngộ trong tông môn, mười người đứng đầu ngoại môn có thể một bước lên trời, tấn thăng lên đệ tử nội môn.
"Cứ tìm đại trước đã, làm quen một chút môi trường của Bách Hoa cốc".
Không mất thời gian suy tư mù quáng, thân hình Lâm Nhất lóe lên rồi lẩn vào trong rừng hoa.
Ước chừng một ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Nhất vẫn không tìm ra được gì.
Advertisement
Có điều sức kiên nhẫn của hắn rất tốt, sau khi trời sáng thì lại xuất phát, ghi nhớ từng cảnh tượng của Bách Hoa cốc trong đầu.
Thời gian buồn tẻ, nhoáng cái đã bảy ngày trôi qua.
Đổi lại là người thường e là nhìn đến hoa cả mắt rồi, sự kiên nhẫn cũng đã bị mài mòn từ lâu, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa bỏ cuộc.
"Đây là..."
Ngày hôm đó, Lâm Nhất đang đi dạo quanh vào sâu bên trong Bách Hoa cốc, hắn ngửi ngửi rồi dừng chân lại.
Trong hương hoa tràn ngập, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, rất nhạt, rất nhạt. Nhưng Lâm Nhất đã làm quen với Bách Hoa cốc này tận mấy ngày rồi, đã nhạy bén cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Lập tức, mắt hắn sáng lên.
Hắn cẩn thận đi về phía trước lần theo mùi máu tươi nhàn nhạt này, nhưng gió mát trong Bách Hoa cốc không ngừng thổi khiến đủ loại hương hoa quấy nhiễu hắn.
Trong lúc tìm kiếm, có mấy lần ngửi thấy rồi lại mất.
Đến tận mấy lần không ngửi thấy mùi máu tươi nữa, thậm chí càng đi càng xa, bị dụ đi sai phương hướng.
Nhưng khó khăn lắm Lâm Nhất mới tìm thấy một chút manh mối, sao có thể bỏ cuộc như vậy được!
Bất giác, Lâm Nhất đang tìm kiếm thì giật thót tim.
Một cỗ hàn khí từ dưới mặt đất tập kích tới, cơ thể đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Quét mắt một lượt, Lâm Nhất nhìn thấy một khối đá cực lớn giữa rừng hoa.
"Là nơi này!"
Mùi máu tươi nhàn nhạt có lẽ truyền ra từ nơi này.
Lâm Nhất nhảy lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống phía sau khối đá, đập vào mắt hắn là một đóa Bách Hợp màu đỏ như máu nở rộ trong bóng râm.
Huyết Bách Hợp có chút quỷ mị, hương hoa và mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau từng vòng từng vòng tỏa ra.
"Xem ra không thể sai được, Huyết Bách Hợp thích nơi râm mát, nở rộ ở những nơi khuất bóng, hương hoa có mùi tanh nhẹ, là nguyên liệu chính của Hóa Huyết đan, giá trị đắt đỏ, cực kỳ hiếm có".
Sau khi Lâm Nhất thận trọng kiểm tra một lượt thì mới cẩn thận đi về phía trước.
Vẻ mặt vui mừng, khom người xuống hái.
Lâm Nhất không hề chú ý rằng khoảnh khắc hắn cúi người xuống, bóng râm chụp lấy Huyết Bách Hợp không ngừng kéo dài ra.
Vào đúng lúc bàn tay sắp chạm vào Huyết Bách Hợp thì tim hắn đột nhiên đập mạnh, cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con rắn khổng lồ, há cái miệng cực đại như tia chớp tấn công tới.
Lâm Nhất sợ đến mức tái mặt.
Không quan tâm nhiều nữa, hắn lăn một vòng trên đất né tránh cái miệng như bồn máu đó.
Bốp!
Nhưng cơ thể lại bị đuôi rắn đánh trúng, cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị hất tung lên trời.
Sau khi rơi xuống đất, Lâm Nhất mới nhìn rõ hình dáng của con rắn khổng lồ này.
Trên lưng con rắn màu xám có một đường tơ máu dài, giống như ngọn lửa đang rực cháy vậy.
Đây là Huyết Diễm Xà, một con yêu thú bằng xương bằng thịt, có cảnh giới võ đạo tầng năm.
Bây giờ Lâm Nhất đã hiểu ra, khối đá cực lớn phía trước Huyết Bách Hợp chính là do con Huyết Diễm Xà này ngụy trang tạo thành.
Nguy hiểm thật, suýt chuýt nữa, chỉ một chút nữa thôi là đã thành thức ăn trong bụng nó rồi.
Hí!
Huyết Diễm Xà rống lên một tiếng, sát khí trên người thản nhiên phóng ra, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực tăng vọt, không thua kém bao nhiêu so với khi đối mặt với Chu Vân trước đó.
Hư ảnh một con thần hổ trong đầu từ từ ngưng tụ, sát khí khủng khiếp từng tầng từng lớp hạ xuống.
Nhưng vô hình trung, đã bị cỗ áp lực này dần dần triệt tiêu.
Rút kiếm cũ trong tay ra, sự sợ hãi của Lâm Nhất từ từ biến mất, không giết con Huyết Diễm Xà này thì không thể lấy được Huyết Bách Hợp.
Hắn không còn đường lui!
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!
Kiếm trong tay, Lâm Nhất giành trước phát động tấn công, Lưu Phong kiếm pháp giống như nước chảy mây bay thi triển ra.
Thân ảnh đan xen, từng đợt kiếm quang chém xuống thân rắn.
Nhưng Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện ra, toàn thân con Huyết Diễm Xà được bao bọc bởi lớp vảy cứng rắn, Lưu Phong kiếm pháp gia tăng thêm vào cũng không thể đả thương được đối phương.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đáy cốc giữa núi, rộng lớn thênh thang. Hoa cỏ sinh sôi, mênh mông vô bờ. Đúng là Bách Hoa cốc, Lâm Nhất vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy kỳ hoa dị thảo trong cốc chắc chắn phải có hàng trăm loại. Huyết Bách Hợp! Sẽ ở đâu đây? Lâm Nhất khẽ chau mày, nếu như hắn đi bộ trong sơn cốc này thì phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng vẫn chưa đi hết. Thảo nào ít người tiếp nhận nhiệm vụ linh thạch, độ khó quả nhiên lớn thật. AdvertisementNhiệm vụ một khi thất bại thì tổn thất là nhỏ, nhưng điều phiền phức là nếu chậm trễ thì có thể sẽ bỏ qua kỳ sát hạch giữa năm. Kỳ sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn mỗi năm một lần, quyết định thứ hạng của đệ tử tông môn, thứ hạng cao thấp sẽ trực tiếp có liên quan đến mức độ đãi ngộ trong tông môn, mười người đứng đầu ngoại môn có thể một bước lên trời, tấn thăng lên đệ tử nội môn. "Cứ tìm đại trước đã, làm quen một chút môi trường của Bách Hoa cốc". Không mất thời gian suy tư mù quáng, thân hình Lâm Nhất lóe lên rồi lẩn vào trong rừng hoa. Ước chừng một ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Nhất vẫn không tìm ra được gì. AdvertisementCó điều sức kiên nhẫn của hắn rất tốt, sau khi trời sáng thì lại xuất phát, ghi nhớ từng cảnh tượng của Bách Hoa cốc trong đầu. Thời gian buồn tẻ, nhoáng cái đã bảy ngày trôi qua. Đổi lại là người thường e là nhìn đến hoa cả mắt rồi, sự kiên nhẫn cũng đã bị mài mòn từ lâu, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa bỏ cuộc. "Đây là..." Ngày hôm đó, Lâm Nhất đang đi dạo quanh vào sâu bên trong Bách Hoa cốc, hắn ngửi ngửi rồi dừng chân lại. Trong hương hoa tràn ngập, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, rất nhạt, rất nhạt. Nhưng Lâm Nhất đã làm quen với Bách Hoa cốc này tận mấy ngày rồi, đã nhạy bén cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt. Lập tức, mắt hắn sáng lên. Hắn cẩn thận đi về phía trước lần theo mùi máu tươi nhàn nhạt này, nhưng gió mát trong Bách Hoa cốc không ngừng thổi khiến đủ loại hương hoa quấy nhiễu hắn. Trong lúc tìm kiếm, có mấy lần ngửi thấy rồi lại mất. Đến tận mấy lần không ngửi thấy mùi máu tươi nữa, thậm chí càng đi càng xa, bị dụ đi sai phương hướng. Nhưng khó khăn lắm Lâm Nhất mới tìm thấy một chút manh mối, sao có thể bỏ cuộc như vậy được! Bất giác, Lâm Nhất đang tìm kiếm thì giật thót tim. Một cỗ hàn khí từ dưới mặt đất tập kích tới, cơ thể đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Quét mắt một lượt, Lâm Nhất nhìn thấy một khối đá cực lớn giữa rừng hoa. "Là nơi này!" Mùi máu tươi nhàn nhạt có lẽ truyền ra từ nơi này. Lâm Nhất nhảy lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống phía sau khối đá, đập vào mắt hắn là một đóa Bách Hợp màu đỏ như máu nở rộ trong bóng râm. Huyết Bách Hợp có chút quỷ mị, hương hoa và mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau từng vòng từng vòng tỏa ra. "Xem ra không thể sai được, Huyết Bách Hợp thích nơi râm mát, nở rộ ở những nơi khuất bóng, hương hoa có mùi tanh nhẹ, là nguyên liệu chính của Hóa Huyết đan, giá trị đắt đỏ, cực kỳ hiếm có". Sau khi Lâm Nhất thận trọng kiểm tra một lượt thì mới cẩn thận đi về phía trước. Vẻ mặt vui mừng, khom người xuống hái. Lâm Nhất không hề chú ý rằng khoảnh khắc hắn cúi người xuống, bóng râm chụp lấy Huyết Bách Hợp không ngừng kéo dài ra. Vào đúng lúc bàn tay sắp chạm vào Huyết Bách Hợp thì tim hắn đột nhiên đập mạnh, cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con rắn khổng lồ, há cái miệng cực đại như tia chớp tấn công tới. Lâm Nhất sợ đến mức tái mặt. Không quan tâm nhiều nữa, hắn lăn một vòng trên đất né tránh cái miệng như bồn máu đó. Bốp! Nhưng cơ thể lại bị đuôi rắn đánh trúng, cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị hất tung lên trời. Sau khi rơi xuống đất, Lâm Nhất mới nhìn rõ hình dáng của con rắn khổng lồ này. Trên lưng con rắn màu xám có một đường tơ máu dài, giống như ngọn lửa đang rực cháy vậy. Đây là Huyết Diễm Xà, một con yêu thú bằng xương bằng thịt, có cảnh giới võ đạo tầng năm. Bây giờ Lâm Nhất đã hiểu ra, khối đá cực lớn phía trước Huyết Bách Hợp chính là do con Huyết Diễm Xà này ngụy trang tạo thành. Nguy hiểm thật, suýt chuýt nữa, chỉ một chút nữa thôi là đã thành thức ăn trong bụng nó rồi. Hí! Huyết Diễm Xà rống lên một tiếng, sát khí trên người thản nhiên phóng ra, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực tăng vọt, không thua kém bao nhiêu so với khi đối mặt với Chu Vân trước đó. Hư ảnh một con thần hổ trong đầu từ từ ngưng tụ, sát khí khủng khiếp từng tầng từng lớp hạ xuống. Nhưng vô hình trung, đã bị cỗ áp lực này dần dần triệt tiêu. Rút kiếm cũ trong tay ra, sự sợ hãi của Lâm Nhất từ từ biến mất, không giết con Huyết Diễm Xà này thì không thể lấy được Huyết Bách Hợp. Hắn không còn đường lui! Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió! Kiếm trong tay, Lâm Nhất giành trước phát động tấn công, Lưu Phong kiếm pháp giống như nước chảy mây bay thi triển ra. Thân ảnh đan xen, từng đợt kiếm quang chém xuống thân rắn. Nhưng Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện ra, toàn thân con Huyết Diễm Xà được bao bọc bởi lớp vảy cứng rắn, Lưu Phong kiếm pháp gia tăng thêm vào cũng không thể đả thương được đối phương.