Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 61

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Ngoài hắn ta ra thì còn có thể là ai được!”  “Chắc chắn là hắn trộm, ta thấy thường ngày hắn luôn tỏ ra nghiêm chỉnh lắm mà, không ngờ cũng chẳng phải loại người tốt lành gì!”  Đám tạp dịch xung quanh cứ thế chỉ chỉ trỏ trỏ nguyên chủ, hết kẻ này đến kẻ khác bồi thêm một câu, không cho nguyên chủ chen lời.  Advertisement“Ta… ta không có!”  AdvertisementNguyên chủ cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở sau lưng, sắc mặt thống khổ cùng cực, rất muốn phản bác song lại phát hiện bản thân không có lấy một chút khí lực để phát ra tiếng.  Cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Trong phòng ở của đám tạp dịch lúc này…  Nguyên chủ lẻ loi trơ trọi nằm co quắp trên giường, giơ tay sờ lên ấn ký nóng rẫy trên trán, để ở lại Thanh Vân Môn mà hôm nay hắn đã lựa chọn trở thành Kiếm Nô.  Ở sâu trong lòng hắn lúc này đang vô cùng bất an hoảng hốt, mi tâm thỉnh thoảng lại truyền đến cơn đau đớn, khiến hắn trằn trọc đến mức khó vào giấc.  Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng hắn vẫn dần dần thiếp đi.  Đương giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, nguyên chủ bị một đám tạp dịch ném “phịch” ra ngoài, thế rồi giật mình tỉnh giấc.  Bên ngoài phòng, mưa đổ ào ào không dứt, cả người nguyên chủ đều bị nước mưa xối ướt đẫm, hắn khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?”  “Cút, chỗ này là phòng tạp dịch, không phải chỗ cho tên Kiếm Nô như ngươi ở”.  “Ngươi cũng thành Kiếm Nô rồi, thế mà còn muốn ngủ cùng chúng ta ư?”  Bên dưới cơn mưa to, nguyên chủ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo khó tả, dù đã lau rất nhiều lần song vẫn không thể nào gạt được hết số nước mưa trên khuôn mặt.  Đôi mắt bị nước mưa làm cho ướt nhòe nhìn về phía đám tạp dịch đang đứng bên dưới mái hiên.  Nguyên chủ cầu khẩn với giọng nói yếu ớt: “Cho dù có đuổi ta ra ngoài, thì cũng nên đợi sau khi mưa tạnh đã được không. Đêm nay hãy cho ta trú tạm ở đây một hôm đi mà!”  “Cút, mau cút cho khuất mắt ta, đồ Kiếm Nô nhà ngươi không có tư cách ở cùng chúng ta!”  “Mang luôn cả đống rác rưởi của ngươi theo, cút đi!”  Sau đó có kẻ ném thẳng túi đồ đạc của Lâm Nhất từ trong nhà ra ngoài.  Rầm! Cả đám tạp dịch cứ thế đóng sầm cửa lại.  Nửa đêm, dưới trời mưa rào tầm tã.  Nguyên chủ ôm lấy bọc đồ, cả người gần như ngâm trong nước, cảm giác lạnh lẽo và nỗi cô đơn vô tận phủ kín xung quanh.  Hắn giống với Lâm Nhất của hiện tại, cắn chặt môi, không nói tiếng nào mà xoay người rời khỏi. 

“Ngoài hắn ta ra thì còn có thể là ai được!”  

“Chắc chắn là hắn trộm, ta thấy thường ngày hắn luôn tỏ ra nghiêm chỉnh lắm mà, không ngờ cũng chẳng phải loại người tốt lành gì!”  

Đám tạp dịch xung quanh cứ thế chỉ chỉ trỏ trỏ nguyên chủ, hết kẻ này đến kẻ khác bồi thêm một câu, không cho nguyên chủ chen lời.  

Advertisement

“Ta… ta không có!”  

Advertisement

Nguyên chủ cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở sau lưng, sắc mặt thống khổ cùng cực, rất muốn phản bác song lại phát hiện bản thân không có lấy một chút khí lực để phát ra tiếng.  

Cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Trong phòng ở của đám tạp dịch lúc này…  

Nguyên chủ lẻ loi trơ trọi nằm co quắp trên giường, giơ tay sờ lên ấn ký nóng rẫy trên trán, để ở lại Thanh Vân Môn mà hôm nay hắn đã lựa chọn trở thành Kiếm Nô.  

Ở sâu trong lòng hắn lúc này đang vô cùng bất an hoảng hốt, mi tâm thỉnh thoảng lại truyền đến cơn đau đớn, khiến hắn trằn trọc đến mức khó vào giấc.  

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng hắn vẫn dần dần thiếp đi.  

Đương giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, nguyên chủ bị một đám tạp dịch ném “phịch” ra ngoài, thế rồi giật mình tỉnh giấc.  

Bên ngoài phòng, mưa đổ ào ào không dứt, cả người nguyên chủ đều bị nước mưa xối ướt đẫm, hắn khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?”  

“Cút, chỗ này là phòng tạp dịch, không phải chỗ cho tên Kiếm Nô như ngươi ở”.  

“Ngươi cũng thành Kiếm Nô rồi, thế mà còn muốn ngủ cùng chúng ta ư?”  

Bên dưới cơn mưa to, nguyên chủ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo khó tả, dù đã lau rất nhiều lần song vẫn không thể nào gạt được hết số nước mưa trên khuôn mặt.  

Đôi mắt bị nước mưa làm cho ướt nhòe nhìn về phía đám tạp dịch đang đứng bên dưới mái hiên.  

Nguyên chủ cầu khẩn với giọng nói yếu ớt: “Cho dù có đuổi ta ra ngoài, thì cũng nên đợi sau khi mưa tạnh đã được không. Đêm nay hãy cho ta trú tạm ở đây một hôm đi mà!”  

“Cút, mau cút cho khuất mắt ta, đồ Kiếm Nô nhà ngươi không có tư cách ở cùng chúng ta!”  

“Mang luôn cả đống rác rưởi của ngươi theo, cút đi!”  

Sau đó có kẻ ném thẳng túi đồ đạc của Lâm Nhất từ trong nhà ra ngoài.  

Rầm! Cả đám tạp dịch cứ thế đóng sầm cửa lại.  

Nửa đêm, dưới trời mưa rào tầm tã.  

Nguyên chủ ôm lấy bọc đồ, cả người gần như ngâm trong nước, cảm giác lạnh lẽo và nỗi cô đơn vô tận phủ kín xung quanh.  

Hắn giống với Lâm Nhất của hiện tại, cắn chặt môi, không nói tiếng nào mà xoay người rời khỏi. 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Ngoài hắn ta ra thì còn có thể là ai được!”  “Chắc chắn là hắn trộm, ta thấy thường ngày hắn luôn tỏ ra nghiêm chỉnh lắm mà, không ngờ cũng chẳng phải loại người tốt lành gì!”  Đám tạp dịch xung quanh cứ thế chỉ chỉ trỏ trỏ nguyên chủ, hết kẻ này đến kẻ khác bồi thêm một câu, không cho nguyên chủ chen lời.  Advertisement“Ta… ta không có!”  AdvertisementNguyên chủ cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở sau lưng, sắc mặt thống khổ cùng cực, rất muốn phản bác song lại phát hiện bản thân không có lấy một chút khí lực để phát ra tiếng.  Cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Trong phòng ở của đám tạp dịch lúc này…  Nguyên chủ lẻ loi trơ trọi nằm co quắp trên giường, giơ tay sờ lên ấn ký nóng rẫy trên trán, để ở lại Thanh Vân Môn mà hôm nay hắn đã lựa chọn trở thành Kiếm Nô.  Ở sâu trong lòng hắn lúc này đang vô cùng bất an hoảng hốt, mi tâm thỉnh thoảng lại truyền đến cơn đau đớn, khiến hắn trằn trọc đến mức khó vào giấc.  Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng hắn vẫn dần dần thiếp đi.  Đương giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, nguyên chủ bị một đám tạp dịch ném “phịch” ra ngoài, thế rồi giật mình tỉnh giấc.  Bên ngoài phòng, mưa đổ ào ào không dứt, cả người nguyên chủ đều bị nước mưa xối ướt đẫm, hắn khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?”  “Cút, chỗ này là phòng tạp dịch, không phải chỗ cho tên Kiếm Nô như ngươi ở”.  “Ngươi cũng thành Kiếm Nô rồi, thế mà còn muốn ngủ cùng chúng ta ư?”  Bên dưới cơn mưa to, nguyên chủ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo khó tả, dù đã lau rất nhiều lần song vẫn không thể nào gạt được hết số nước mưa trên khuôn mặt.  Đôi mắt bị nước mưa làm cho ướt nhòe nhìn về phía đám tạp dịch đang đứng bên dưới mái hiên.  Nguyên chủ cầu khẩn với giọng nói yếu ớt: “Cho dù có đuổi ta ra ngoài, thì cũng nên đợi sau khi mưa tạnh đã được không. Đêm nay hãy cho ta trú tạm ở đây một hôm đi mà!”  “Cút, mau cút cho khuất mắt ta, đồ Kiếm Nô nhà ngươi không có tư cách ở cùng chúng ta!”  “Mang luôn cả đống rác rưởi của ngươi theo, cút đi!”  Sau đó có kẻ ném thẳng túi đồ đạc của Lâm Nhất từ trong nhà ra ngoài.  Rầm! Cả đám tạp dịch cứ thế đóng sầm cửa lại.  Nửa đêm, dưới trời mưa rào tầm tã.  Nguyên chủ ôm lấy bọc đồ, cả người gần như ngâm trong nước, cảm giác lạnh lẽo và nỗi cô đơn vô tận phủ kín xung quanh.  Hắn giống với Lâm Nhất của hiện tại, cắn chặt môi, không nói tiếng nào mà xoay người rời khỏi. 

Chương 61