Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 84
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc. Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy. AdvertisementThoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu. Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi. AdvertisementLâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều. “Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!” “Không thành vấn đề!” So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều. Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá. Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy. “Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”. Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói. “Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?” Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi. “Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”. Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá. “Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?” Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương. Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này. “Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?”
Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc.
Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Advertisement
Thoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu.
Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi.
Advertisement
Lâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều.
“Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!”
“Không thành vấn đề!”
So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá.
Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy.
“Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”.
Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói.
“Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?”
Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”.
Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá.
“Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?”
Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương.
Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này.
“Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc. Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy. AdvertisementThoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu. Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi. AdvertisementLâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều. “Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!” “Không thành vấn đề!” So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều. Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá. Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy. “Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”. Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói. “Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?” Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi. “Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”. Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá. “Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?” Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương. Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này. “Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?”