Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 90
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không. Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai. Advertisement"Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”. “Thanh Vân Môn!” AdvertisementThiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?" Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được". Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm. Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này. Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào. "Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy". Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi". Giờ phút này. Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?" "810 miếng!" Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua. "Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!" Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước. Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động. Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?" Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm. Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.
Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không.
Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai.
Advertisement
"Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”.
“Thanh Vân Môn!”
Advertisement
Thiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?"
Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được".
Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm.
Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này.
Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào.
"Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy".
Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi".
Giờ phút này.
Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?"
"810 miếng!"
Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua.
"Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!"
Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước.
Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động.
Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?"
Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm.
Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không. Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai. Advertisement"Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”. “Thanh Vân Môn!” AdvertisementThiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?" Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được". Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm. Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này. Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào. "Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy". Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi". Giờ phút này. Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?" "810 miếng!" Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua. "Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!" Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước. Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động. Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?" Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm. Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.