Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 124

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  AdvertisementThế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  AdvertisementVậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  “Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  “Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  Sau nửa khắc đồng hồ.  Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 

Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  

Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  

Advertisement

Thế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  

Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  

Advertisement

Vậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  

Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  

Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  

“Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  

“Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  

Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  

Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  

Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  

Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  

Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  

Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  

Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  

Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  

Sau nửa khắc đồng hồ.  

Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  

Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  

Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  AdvertisementThế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  AdvertisementVậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  “Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  “Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  Sau nửa khắc đồng hồ.  Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 

Chương 124