Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 172
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?” Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến. Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này. Advertisement“Ta đến!” Vèo! AdvertisementTrong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ. “Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!” Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô. Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”. Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ. “Ngông cuồng!” Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến. Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống. Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu. Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng. Víu! Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao. So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào. Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh. Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài. Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên. Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay. “Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!” Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn. Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi. Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.
Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?”
Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến.
Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này.
Advertisement
“Ta đến!”
Vèo!
Advertisement
Trong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ.
“Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!”
Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô.
Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”.
Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ.
“Ngông cuồng!”
Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến.
Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống.
Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu.
Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng.
Víu!
Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao.
So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào.
Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh.
Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài.
Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên.
Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay.
“Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!”
Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn.
Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi.
Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?” Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến. Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này. Advertisement“Ta đến!” Vèo! AdvertisementTrong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ. “Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!” Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô. Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”. Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ. “Ngông cuồng!” Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến. Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống. Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu. Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng. Víu! Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao. So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào. Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh. Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài. Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên. Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay. “Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!” Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn. Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi. Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.