Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 480
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Tu vi cảnh giới Tử Phủ hoá thành uy áp nặng như núi đánh úp tới. Lãnh Mạch còn đang cười nhạo Lâm Nhất, chưa kịp xin lỗi đã bị luồng uy áp này đánh hộc máu, văng ra ngoài. Rắc rắc rắc! Xương sườn trước ngực bị gãy, mặt mũi Lãnh Mạch tái nhợt, hắn ta đau đến mức không thể đứng dậy. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít vào một hơi, lúc này mới biết Lâm Nhất phải chịu một áp lực lớn cỡ nào. “Tông môn có quy định, ta không thể phá lệ cho ngươi lên tầng bốn, cầm miếng ngọc bài này rồi cút đi!” Trưởng lão thủ các vung tay lên, ánh sáng lấp loé, ngọc bài Bá Kiếm b ắn ra, Lâm Nhất giơ tay bắt lấy. Thử cảm ứng thì thấy cấm chế đã được giải trừ, bên trong ghi chép cả bộ Bá Kiếm. “Đa tạ trưởng lão giúp đỡ!” Lâm Nhất đứng lên, ôm quyền nói cảm ơn. “Ngươi một lòng muốn chết, ta cần gì phải ngăn cản?”, trưởng lão thủ các xụ mặt, không nhìn hắn nữa. “Cáo từ”. Lâm Nhất không thể trả lời câu này, cầm chặt ngọc bài quay lưng rời đi. Vừa nhấc chân lên, trưởng lão thủ các đột nhiên gọi hắn lại bảo: “Lau sạch máu trên mặt rồi hẵng đi”. Trên bàn có thêm một chiếc khăn tay màu xám, Lâm Nhất nhẹ giọng cảm ơn rồi cầm lấy khăn tay. “Lâm Nhất, dù ngươi có lên tầng bốn Huyền Võ điện, khả năng ngươi có thể thắng Diệp Lưu Vân cũng chưa được một phần trăm. Bây giờ ngươi không lên được tầng bốn, một tháng sau ngươi chắc chắn sẽ chết, tên Kiếm Nô nhà ngươi hoàn toàn không biết hạng ba mươi sáu bảng Nhân đáng sợ cỡ nào!” Lãnh Mạch nằm dưới đất đau không đứng dậy nổi, trong mắt hắn ta tràn đầy thù hằn, hung ác nói. Lâm Nhất lau máu trên mặt, đạp một phát vào ngực hắn ta, xương sườn vốn đã bị gãy lập tức vỡ nát. Lãnh Mạch đau đớn hét lên, kêu rên như chết đi sống lại. “Này thì nói nhiều!” Lâm Nhất “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới Lãnh Mạch đang hét thảm như lợn bị chọc tiết, lập tức rời đi. Những người khác trong đại điện nhìn Lãnh Mạch cũng không đồng tình chút nào. Ai bảo ngươi thích nói bậy, đáng đời! Khi họ dời mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất thì trở nên hơi phức tạp. Người thiếu niên đã giết Vương Ninh, thể hiện xuất sắc hơn những người mới cùng đợt trong Cửu Tinh Tranh Bá này như một ngôi sao mới nổi, có tiềm năng trở thành yêu nghiệt chân chính rất lớn.
Tu vi cảnh giới Tử Phủ hoá thành uy áp nặng như núi đánh úp tới.
Lãnh Mạch còn đang cười nhạo Lâm Nhất, chưa kịp xin lỗi đã bị luồng uy áp này đánh hộc máu, văng ra ngoài.
Rắc rắc rắc!
Xương sườn trước ngực bị gãy, mặt mũi Lãnh Mạch tái nhợt, hắn ta đau đến mức không thể đứng dậy.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít vào một hơi, lúc này mới biết Lâm Nhất phải chịu một áp lực lớn cỡ nào.
“Tông môn có quy định, ta không thể phá lệ cho ngươi lên tầng bốn, cầm miếng ngọc bài này rồi cút đi!”
Trưởng lão thủ các vung tay lên, ánh sáng lấp loé, ngọc bài Bá Kiếm b ắn ra, Lâm Nhất giơ tay bắt lấy.
Thử cảm ứng thì thấy cấm chế đã được giải trừ, bên trong ghi chép cả bộ Bá Kiếm.
“Đa tạ trưởng lão giúp đỡ!”
Lâm Nhất đứng lên, ôm quyền nói cảm ơn.
“Ngươi một lòng muốn chết, ta cần gì phải ngăn cản?”, trưởng lão thủ các xụ mặt, không nhìn hắn nữa.
“Cáo từ”.
Lâm Nhất không thể trả lời câu này, cầm chặt ngọc bài quay lưng rời đi.
Vừa nhấc chân lên, trưởng lão thủ các đột nhiên gọi hắn lại bảo: “Lau sạch máu trên mặt rồi hẵng đi”.
Trên bàn có thêm một chiếc khăn tay màu xám, Lâm Nhất nhẹ giọng cảm ơn rồi cầm lấy khăn tay.
“Lâm Nhất, dù ngươi có lên tầng bốn Huyền Võ điện, khả năng ngươi có thể thắng Diệp Lưu Vân cũng chưa được một phần trăm. Bây giờ ngươi không lên được tầng bốn, một tháng sau ngươi chắc chắn sẽ chết, tên Kiếm Nô nhà ngươi hoàn toàn không biết hạng ba mươi sáu bảng Nhân đáng sợ cỡ nào!”
Lãnh Mạch nằm dưới đất đau không đứng dậy nổi, trong mắt hắn ta tràn đầy thù hằn, hung ác nói.
Lâm Nhất lau máu trên mặt, đạp một phát vào ngực hắn ta, xương sườn vốn đã bị gãy lập tức vỡ nát.
Lãnh Mạch đau đớn hét lên, kêu rên như chết đi sống lại.
“Này thì nói nhiều!”
Lâm Nhất “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới Lãnh Mạch đang hét thảm như lợn bị chọc tiết, lập tức rời đi.
Những người khác trong đại điện nhìn Lãnh Mạch cũng không đồng tình chút nào.
Ai bảo ngươi thích nói bậy, đáng đời!
Khi họ dời mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất thì trở nên hơi phức tạp.
Người thiếu niên đã giết Vương Ninh, thể hiện xuất sắc hơn những người mới cùng đợt trong Cửu Tinh Tranh Bá này như một ngôi sao mới nổi, có tiềm năng trở thành yêu nghiệt chân chính rất lớn.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Tu vi cảnh giới Tử Phủ hoá thành uy áp nặng như núi đánh úp tới. Lãnh Mạch còn đang cười nhạo Lâm Nhất, chưa kịp xin lỗi đã bị luồng uy áp này đánh hộc máu, văng ra ngoài. Rắc rắc rắc! Xương sườn trước ngực bị gãy, mặt mũi Lãnh Mạch tái nhợt, hắn ta đau đến mức không thể đứng dậy. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít vào một hơi, lúc này mới biết Lâm Nhất phải chịu một áp lực lớn cỡ nào. “Tông môn có quy định, ta không thể phá lệ cho ngươi lên tầng bốn, cầm miếng ngọc bài này rồi cút đi!” Trưởng lão thủ các vung tay lên, ánh sáng lấp loé, ngọc bài Bá Kiếm b ắn ra, Lâm Nhất giơ tay bắt lấy. Thử cảm ứng thì thấy cấm chế đã được giải trừ, bên trong ghi chép cả bộ Bá Kiếm. “Đa tạ trưởng lão giúp đỡ!” Lâm Nhất đứng lên, ôm quyền nói cảm ơn. “Ngươi một lòng muốn chết, ta cần gì phải ngăn cản?”, trưởng lão thủ các xụ mặt, không nhìn hắn nữa. “Cáo từ”. Lâm Nhất không thể trả lời câu này, cầm chặt ngọc bài quay lưng rời đi. Vừa nhấc chân lên, trưởng lão thủ các đột nhiên gọi hắn lại bảo: “Lau sạch máu trên mặt rồi hẵng đi”. Trên bàn có thêm một chiếc khăn tay màu xám, Lâm Nhất nhẹ giọng cảm ơn rồi cầm lấy khăn tay. “Lâm Nhất, dù ngươi có lên tầng bốn Huyền Võ điện, khả năng ngươi có thể thắng Diệp Lưu Vân cũng chưa được một phần trăm. Bây giờ ngươi không lên được tầng bốn, một tháng sau ngươi chắc chắn sẽ chết, tên Kiếm Nô nhà ngươi hoàn toàn không biết hạng ba mươi sáu bảng Nhân đáng sợ cỡ nào!” Lãnh Mạch nằm dưới đất đau không đứng dậy nổi, trong mắt hắn ta tràn đầy thù hằn, hung ác nói. Lâm Nhất lau máu trên mặt, đạp một phát vào ngực hắn ta, xương sườn vốn đã bị gãy lập tức vỡ nát. Lãnh Mạch đau đớn hét lên, kêu rên như chết đi sống lại. “Này thì nói nhiều!” Lâm Nhất “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới Lãnh Mạch đang hét thảm như lợn bị chọc tiết, lập tức rời đi. Những người khác trong đại điện nhìn Lãnh Mạch cũng không đồng tình chút nào. Ai bảo ngươi thích nói bậy, đáng đời! Khi họ dời mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất thì trở nên hơi phức tạp. Người thiếu niên đã giết Vương Ninh, thể hiện xuất sắc hơn những người mới cùng đợt trong Cửu Tinh Tranh Bá này như một ngôi sao mới nổi, có tiềm năng trở thành yêu nghiệt chân chính rất lớn.