Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 492
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Liễu Nguyệt cười nói: “Sư tôn không hổ là sư tôn, vậy Khô Vân còn muốn đấu với người, đúng là mộng tưởng hão huyền”. Nhắc đến Khô Vân, nét mặt Phù Quang thoáng vẻ âm u: “Tên ngu dốt đó, không những ăn hại còn suýt chút nữa đã hại ta mất hết mặt mũi ở Lâm Lang Các. Đợi sự việc lần này giải quyết xong, quay về Đan Dược Điện ta phải dạy dỗ hắn một trận mới được”. Trong lòng Liễu Nguyệt khẽ thoáng vẻ sung sướng, tên Khô Vân lần trước dám quở mắng nàng ta ngay trước đại sảnh Đan Dược Điện. Còn có quan hệ thân thiết với Lâm Nhất, nàng ta đã ngứa mắt ông ta từ lâu lắm rồi. “Đi thôi, đi cùng ta đến chủ điện”. Phù Quang thu lại Đại Huyền Đan trên mặt bàn, dẫn theo Liễu Nguyệt đi, nhưng mới ra đến ngoài cửa đã nhìn thấy đường chủ Mạc mặt ủ mày chau đứng trước cửa. “Đường chủ Mạc, hình như đã đợi rất lâu rồi, đi trước dẫn đường đi”. Phù Quang mỉm cười, nhẹ giọng nói. Đường chủ Mạc nghe vậy thì hơi bối rối, lời muốn nói ra lại thôi, ngập ngừng nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói: “Đại sư… buổi lễ khai đan, sợ là… sợ là phải huỷ rồi”. “Huỷ?” Phù Quang vừa nghe thì sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Đường chủ Mạc, ông đang đùa ta à?” Đường chủ Mạc cười khổ nói: “Thật sự không dám, nhưng chẳng thấy nửa bóng người nào đến thì buổi lễ khai đan này tổ chức thế nào được nữa?” “Không thể nào!” Phù Quang trầm giọng nói: “Ông không nói có Phù Quang ở đây à? Ngoài ta ra còn có ai ở Đế Đô Hoàng Thành này luyện chế được Đại Huyền Đan mạnh hơn nữa!” Đường chủ Mạc nói sự thật: “Nói rồi, mười ngày trước ta đã bắt đầu tuyên truyền rồi. Nhưng… bây giờ trong điện chủ thực sự chẳng có một bóng người”. “Hừ, danh tiếng của Phù Quang ta lại tệ đến mức như vậy sao?” Mặt Phù Quang lạnh lùng đầy vẻ không tin, đẩy đường chủ Mạc sang một bên, bước nhanh về phía chủ điện. Nhưng khi ông ta đến nơi nhìn một lượt thì cả người ngây ra tại chỗ. Chủ điện rộng lớn trống không, ngoại trừ những người tiếp đón sắc mặt uể oải ra thì nửa cái bóng người cũng chẳng có. “Cái này…”. Sắc mặt Phù Quang thoáng cái trắng bệch, buổi lễ khai đan được báo trước mà lại hoang tàn lạnh lẽo thế này. Ông ta trước giờ luôn tự tin vô cùng nên hầu như không thể chấp nhận được sự thật này. “Rốt cuộc chuyện là làm sao?”, giọng nói Phù Quang khẽ run rẩy, gương mặt lạnh băng hỏi. Đường chủ Mạc mặt nhăn nhó nói: “Đại sư không xong rồi, lần này thực sự là thất sách, Vạn Bảo Các mời được một vị Luyện dược sư. Đại Huyền Đan mà họ luyện chế được thế mà lại phá vỡ kỷ lục, đạt đến chín phần dược tính, từ bảy ngày trước đã bắt đầu bán, việc kinh doanh của Lâm Lang Các mấy ngày gần đây càng lúc càng kém”. “Đến hôm nay thì người mua đã chạy hết sang bên đó rồi, nghe nói hôm nay là buổi đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm cuối cùng của Vạn Bảo Các”. Phù Quang nghe xong giật mình, sau đó cười lạnh lùng nói: “Chín phần dược tính? Làm sao có thể, Đại Huyền Đan này ta đã luyện đến giới hạn, đừng nói chín phần, cho dù là tám phần cũng không có khả năng!”
Liễu Nguyệt cười nói: “Sư tôn không hổ là sư tôn, vậy Khô Vân còn muốn đấu với người, đúng là mộng tưởng hão huyền”.
Nhắc đến Khô Vân, nét mặt Phù Quang thoáng vẻ âm u: “Tên ngu dốt đó, không những ăn hại còn suýt chút nữa đã hại ta mất hết mặt mũi ở Lâm Lang Các. Đợi sự việc lần này giải quyết xong, quay về Đan Dược Điện ta phải dạy dỗ hắn một trận mới được”.
Trong lòng Liễu Nguyệt khẽ thoáng vẻ sung sướng, tên Khô Vân lần trước dám quở mắng nàng ta ngay trước đại sảnh Đan Dược Điện.
Còn có quan hệ thân thiết với Lâm Nhất, nàng ta đã ngứa mắt ông ta từ lâu lắm rồi.
“Đi thôi, đi cùng ta đến chủ điện”.
Phù Quang thu lại Đại Huyền Đan trên mặt bàn, dẫn theo Liễu Nguyệt đi, nhưng mới ra đến ngoài cửa đã nhìn thấy đường chủ Mạc mặt ủ mày chau đứng trước cửa.
“Đường chủ Mạc, hình như đã đợi rất lâu rồi, đi trước dẫn đường đi”.
Phù Quang mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Đường chủ Mạc nghe vậy thì hơi bối rối, lời muốn nói ra lại thôi, ngập ngừng nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói: “Đại sư… buổi lễ khai đan, sợ là… sợ là phải huỷ rồi”.
“Huỷ?”
Phù Quang vừa nghe thì sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Đường chủ Mạc, ông đang đùa ta à?”
Đường chủ Mạc cười khổ nói: “Thật sự không dám, nhưng chẳng thấy nửa bóng người nào đến thì buổi lễ khai đan này tổ chức thế nào được nữa?”
“Không thể nào!”
Phù Quang trầm giọng nói: “Ông không nói có Phù Quang ở đây à? Ngoài ta ra còn có ai ở Đế Đô Hoàng Thành này luyện chế được Đại Huyền Đan mạnh hơn nữa!”
Đường chủ Mạc nói sự thật: “Nói rồi, mười ngày trước ta đã bắt đầu tuyên truyền rồi. Nhưng… bây giờ trong điện chủ thực sự chẳng có một bóng người”.
“Hừ, danh tiếng của Phù Quang ta lại tệ đến mức như vậy sao?”
Mặt Phù Quang lạnh lùng đầy vẻ không tin, đẩy đường chủ Mạc sang một bên, bước nhanh về phía chủ điện.
Nhưng khi ông ta đến nơi nhìn một lượt thì cả người ngây ra tại chỗ.
Chủ điện rộng lớn trống không, ngoại trừ những người tiếp đón sắc mặt uể oải ra thì nửa cái bóng người cũng chẳng có.
“Cái này…”.
Sắc mặt Phù Quang thoáng cái trắng bệch, buổi lễ khai đan được báo trước mà lại hoang tàn lạnh lẽo thế này.
Ông ta trước giờ luôn tự tin vô cùng nên hầu như không thể chấp nhận được sự thật này.
“Rốt cuộc chuyện là làm sao?”, giọng nói Phù Quang khẽ run rẩy, gương mặt lạnh băng hỏi.
Đường chủ Mạc mặt nhăn nhó nói: “Đại sư không xong rồi, lần này thực sự là thất sách, Vạn Bảo Các mời được một vị Luyện dược sư. Đại Huyền Đan mà họ luyện chế được thế mà lại phá vỡ kỷ lục, đạt đến chín phần dược tính, từ bảy ngày trước đã bắt đầu bán, việc kinh doanh của Lâm Lang Các mấy ngày gần đây càng lúc càng kém”.
“Đến hôm nay thì người mua đã chạy hết sang bên đó rồi, nghe nói hôm nay là buổi đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm cuối cùng của Vạn Bảo Các”.
Phù Quang nghe xong giật mình, sau đó cười lạnh lùng nói: “Chín phần dược tính? Làm sao có thể, Đại Huyền Đan này ta đã luyện đến giới hạn, đừng nói chín phần, cho dù là tám phần cũng không có khả năng!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Liễu Nguyệt cười nói: “Sư tôn không hổ là sư tôn, vậy Khô Vân còn muốn đấu với người, đúng là mộng tưởng hão huyền”. Nhắc đến Khô Vân, nét mặt Phù Quang thoáng vẻ âm u: “Tên ngu dốt đó, không những ăn hại còn suýt chút nữa đã hại ta mất hết mặt mũi ở Lâm Lang Các. Đợi sự việc lần này giải quyết xong, quay về Đan Dược Điện ta phải dạy dỗ hắn một trận mới được”. Trong lòng Liễu Nguyệt khẽ thoáng vẻ sung sướng, tên Khô Vân lần trước dám quở mắng nàng ta ngay trước đại sảnh Đan Dược Điện. Còn có quan hệ thân thiết với Lâm Nhất, nàng ta đã ngứa mắt ông ta từ lâu lắm rồi. “Đi thôi, đi cùng ta đến chủ điện”. Phù Quang thu lại Đại Huyền Đan trên mặt bàn, dẫn theo Liễu Nguyệt đi, nhưng mới ra đến ngoài cửa đã nhìn thấy đường chủ Mạc mặt ủ mày chau đứng trước cửa. “Đường chủ Mạc, hình như đã đợi rất lâu rồi, đi trước dẫn đường đi”. Phù Quang mỉm cười, nhẹ giọng nói. Đường chủ Mạc nghe vậy thì hơi bối rối, lời muốn nói ra lại thôi, ngập ngừng nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói: “Đại sư… buổi lễ khai đan, sợ là… sợ là phải huỷ rồi”. “Huỷ?” Phù Quang vừa nghe thì sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Đường chủ Mạc, ông đang đùa ta à?” Đường chủ Mạc cười khổ nói: “Thật sự không dám, nhưng chẳng thấy nửa bóng người nào đến thì buổi lễ khai đan này tổ chức thế nào được nữa?” “Không thể nào!” Phù Quang trầm giọng nói: “Ông không nói có Phù Quang ở đây à? Ngoài ta ra còn có ai ở Đế Đô Hoàng Thành này luyện chế được Đại Huyền Đan mạnh hơn nữa!” Đường chủ Mạc nói sự thật: “Nói rồi, mười ngày trước ta đã bắt đầu tuyên truyền rồi. Nhưng… bây giờ trong điện chủ thực sự chẳng có một bóng người”. “Hừ, danh tiếng của Phù Quang ta lại tệ đến mức như vậy sao?” Mặt Phù Quang lạnh lùng đầy vẻ không tin, đẩy đường chủ Mạc sang một bên, bước nhanh về phía chủ điện. Nhưng khi ông ta đến nơi nhìn một lượt thì cả người ngây ra tại chỗ. Chủ điện rộng lớn trống không, ngoại trừ những người tiếp đón sắc mặt uể oải ra thì nửa cái bóng người cũng chẳng có. “Cái này…”. Sắc mặt Phù Quang thoáng cái trắng bệch, buổi lễ khai đan được báo trước mà lại hoang tàn lạnh lẽo thế này. Ông ta trước giờ luôn tự tin vô cùng nên hầu như không thể chấp nhận được sự thật này. “Rốt cuộc chuyện là làm sao?”, giọng nói Phù Quang khẽ run rẩy, gương mặt lạnh băng hỏi. Đường chủ Mạc mặt nhăn nhó nói: “Đại sư không xong rồi, lần này thực sự là thất sách, Vạn Bảo Các mời được một vị Luyện dược sư. Đại Huyền Đan mà họ luyện chế được thế mà lại phá vỡ kỷ lục, đạt đến chín phần dược tính, từ bảy ngày trước đã bắt đầu bán, việc kinh doanh của Lâm Lang Các mấy ngày gần đây càng lúc càng kém”. “Đến hôm nay thì người mua đã chạy hết sang bên đó rồi, nghe nói hôm nay là buổi đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm cuối cùng của Vạn Bảo Các”. Phù Quang nghe xong giật mình, sau đó cười lạnh lùng nói: “Chín phần dược tính? Làm sao có thể, Đại Huyền Đan này ta đã luyện đến giới hạn, đừng nói chín phần, cho dù là tám phần cũng không có khả năng!”