Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 771: Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.“Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.AdvertisementThiên chi kiêu tử của ngoại môn?Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?AdvertisementMạnh!Quá mạnh!Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.“Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm?

Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.

“Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.

Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.

Advertisement

Thiên chi kiêu tử của ngoại môn?

Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?

Advertisement

Mạnh!

Quá mạnh!

Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!

Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.

Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.

Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.

Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.

“Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”

Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.

Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.

Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.

Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.

Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.

Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?

Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.

Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.

Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm?

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.“Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.AdvertisementThiên chi kiêu tử của ngoại môn?Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?AdvertisementMạnh!Quá mạnh!Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.“Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm?

Chương 771: Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!