Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 843: “Trận quyết chiến sắp bắt đầu rồi sao?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sắc mặt Lạc Phong hơi trầm xuống, ông hừ lạnh, không tranh cãi với ông ta nữa.Nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng cho Lâm Nhất, khó khăn của hắn bây giờ là thời gian nhập môn quá ngắn, con át chủ bài đã bị kẻ khác nhìn thấu.Đến thời khắc quyết chiến nhất định sẽ bị coi như quả hồng mềm, chịu sự bao vây tấn công như vòng đầu tiên.Khi hai người nói chuyện thì kiếm chủng chợt trở nên yên tĩnh, bởi con Huyết Diễm Quỷ Linh cuối cùng đã chết trong tay Giang Phong và Diệp Tu.AdvertisementBầu không khí trở nên rất kỳ lạ, bất giác trong kiếm chủng chỉ có hơn mười người còn trụ lại.Không nghi ngờ gì nữa, hơn mười người này chính là mười người đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh. Không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh mà còn nổi tiếng khắp Kiếm Các, những người có thể lọt vào nhóm mười người đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh đặc biệt nhất trăm năm nay đều không đơn giản.AdvertisementBao nhiêu thiên kiêu thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Nhân, bao nhiêu đệ tử nội môn đều đã bị ép bỏ cuộc, thậm chí còn có người đã chết.Dù vậy họ vẫn muốn tiếp tục ở lại để giành hạng nhất cuộc chiến đồng minh… Nhưng nhìn trường kiếm vẫn đang nhỏ máu trong tay Sở Hạo Vũ, vẻ mặt cười như không cười, tay chắp sau lưng của Thường Hạo cùng với Giang Phong và Diệp Tu kề vai chiến đấu thì đều cảm thấy áp lực như núi, biết mình không thể địch lại.Có người sợ hãi, rụt rè, liếc nhìn sắc mặt mấy người phía Sở Hạo Vũ vài lần rồi cắn răng bay đi, nhấp nhô vài lần trong biển lửa mênh mông rồi đáp xuống rìa kiếm chủng xa xa, chủ động từ bỏ.Bị đánh rơi xuống biển lửa và chủ động rời khỏi biển lửa là hai kết cục hoàn toàn khác nhau. Kết cục thứ nhất là chắc chắn sẽ bị trọng thương, phế một nửa người, thậm chí còn bị thiêu thành tro ngay tại chỗ, còn kết cục sau thì vẫn có thể toàn thây rút lui.Vút vút vút!Có người dẫn đầu, sau đó lại có thêm từng người từng người lần lượt rời khỏi kiếm chủng.Trong nháy mắt, người trên kiếm chủng lại giảm đi hơn nửa. Một lát sau, những đệ tử còn lại ở kiếm chủng có thể đếm được trên đầu ngón tay.“Trận quyết chiến sắp bắt đầu rồi sao?”Sắc mặt các đệ tử đã rời đi trước, đứng ở bên rìa kiếm chủng đều vô cùng nặng nề.“Sao bây giờ yên lặng nhưng lại có cảm giác còn đáng sợ hơn lúc trước nữa nhỉ…”“Ừ, lúc trước chém giết tàn nhẫn nhưng chẳng có cảm giác gì. Bây giờ đột nhiên yên tĩnh thì lại thấy có gì đó không đúng lắm”.“Những người ở lại đều tranh vị trí hạng nhất đó. Ấy, Lâm Nhất cũng ở đây kìa!”“Hắn cũng tranh hạng nhất?”Số người còn ở lại kiếm chủng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lâm Nhất ở trên chuôi kiếm không hề di chuyển, cực kỳ nổi bật. So với nhóm Sở Hạo Vũ, Thường Hạo thì khuôn mặt hắn trông non nớt hơn, thậm chí còn nhìn thấy được vẻ thanh xuân.Trong vô hình đã thể hiện rõ chêch lệch khoảng cách giữa hắn và những người khác.“Tỷ, Lâm sư huynh thật sự muốn giành hạng nhất sao?”Lâm Yên thấp thỏm, lo âu hỏi. Bầu không khí bất
Sắc mặt Lạc Phong hơi trầm xuống, ông hừ lạnh, không tranh cãi với ông ta nữa.
Nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng cho Lâm Nhất, khó khăn của hắn bây giờ là thời gian nhập môn quá ngắn, con át chủ bài đã bị kẻ khác nhìn thấu.
Đến thời khắc quyết chiến nhất định sẽ bị coi như quả hồng mềm, chịu sự bao vây tấn công như vòng đầu tiên.
Khi hai người nói chuyện thì kiếm chủng chợt trở nên yên tĩnh, bởi con Huyết Diễm Quỷ Linh cuối cùng đã chết trong tay Giang Phong và Diệp Tu.
Advertisement
Bầu không khí trở nên rất kỳ lạ, bất giác trong kiếm chủng chỉ có hơn mười người còn trụ lại.
Không nghi ngờ gì nữa, hơn mười người này chính là mười người đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh. Không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh mà còn nổi tiếng khắp Kiếm Các, những người có thể lọt vào nhóm mười người đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh đặc biệt nhất trăm năm nay đều không đơn giản.
Advertisement
Bao nhiêu thiên kiêu thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Nhân, bao nhiêu đệ tử nội môn đều đã bị ép bỏ cuộc, thậm chí còn có người đã chết.
Dù vậy họ vẫn muốn tiếp tục ở lại để giành hạng nhất cuộc chiến đồng minh… Nhưng nhìn trường kiếm vẫn đang nhỏ máu trong tay Sở Hạo Vũ, vẻ mặt cười như không cười, tay chắp sau lưng của Thường Hạo cùng với Giang Phong và Diệp Tu kề vai chiến đấu thì đều cảm thấy áp lực như núi, biết mình không thể địch lại.
Có người sợ hãi, rụt rè, liếc nhìn sắc mặt mấy người phía Sở Hạo Vũ vài lần rồi cắn răng bay đi, nhấp nhô vài lần trong biển lửa mênh mông rồi đáp xuống rìa kiếm chủng xa xa, chủ động từ bỏ.
Bị đánh rơi xuống biển lửa và chủ động rời khỏi biển lửa là hai kết cục hoàn toàn khác nhau. Kết cục thứ nhất là chắc chắn sẽ bị trọng thương, phế một nửa người, thậm chí còn bị thiêu thành tro ngay tại chỗ, còn kết cục sau thì vẫn có thể toàn thây rút lui.
Vút vút vút!
Có người dẫn đầu, sau đó lại có thêm từng người từng người lần lượt rời khỏi kiếm chủng.
Trong nháy mắt, người trên kiếm chủng lại giảm đi hơn nửa. Một lát sau, những đệ tử còn lại ở kiếm chủng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Trận quyết chiến sắp bắt đầu rồi sao?”
Sắc mặt các đệ tử đã rời đi trước, đứng ở bên rìa kiếm chủng đều vô cùng nặng nề.
“Sao bây giờ yên lặng nhưng lại có cảm giác còn đáng sợ hơn lúc trước nữa nhỉ…”
“Ừ, lúc trước chém giết tàn nhẫn nhưng chẳng có cảm giác gì. Bây giờ đột nhiên yên tĩnh thì lại thấy có gì đó không đúng lắm”.
“Những người ở lại đều tranh vị trí hạng nhất đó. Ấy, Lâm Nhất cũng ở đây kìa!”
“Hắn cũng tranh hạng nhất?”
Số người còn ở lại kiếm chủng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lâm Nhất ở trên chuôi kiếm không hề di chuyển, cực kỳ nổi bật. So với nhóm Sở Hạo Vũ, Thường Hạo thì khuôn mặt hắn trông non nớt hơn, thậm chí còn nhìn thấy được vẻ thanh xuân.
Trong vô hình đã thể hiện rõ chêch lệch khoảng cách giữa hắn và những người khác.
“Tỷ, Lâm sư huynh thật sự muốn giành hạng nhất sao?”
Lâm Yên thấp thỏm, lo âu hỏi. Bầu không khí bất
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sắc mặt Lạc Phong hơi trầm xuống, ông hừ lạnh, không tranh cãi với ông ta nữa.Nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng cho Lâm Nhất, khó khăn của hắn bây giờ là thời gian nhập môn quá ngắn, con át chủ bài đã bị kẻ khác nhìn thấu.Đến thời khắc quyết chiến nhất định sẽ bị coi như quả hồng mềm, chịu sự bao vây tấn công như vòng đầu tiên.Khi hai người nói chuyện thì kiếm chủng chợt trở nên yên tĩnh, bởi con Huyết Diễm Quỷ Linh cuối cùng đã chết trong tay Giang Phong và Diệp Tu.AdvertisementBầu không khí trở nên rất kỳ lạ, bất giác trong kiếm chủng chỉ có hơn mười người còn trụ lại.Không nghi ngờ gì nữa, hơn mười người này chính là mười người đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh. Không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh mà còn nổi tiếng khắp Kiếm Các, những người có thể lọt vào nhóm mười người đứng đầu trong cuộc chiến đồng minh đặc biệt nhất trăm năm nay đều không đơn giản.AdvertisementBao nhiêu thiên kiêu thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Nhân, bao nhiêu đệ tử nội môn đều đã bị ép bỏ cuộc, thậm chí còn có người đã chết.Dù vậy họ vẫn muốn tiếp tục ở lại để giành hạng nhất cuộc chiến đồng minh… Nhưng nhìn trường kiếm vẫn đang nhỏ máu trong tay Sở Hạo Vũ, vẻ mặt cười như không cười, tay chắp sau lưng của Thường Hạo cùng với Giang Phong và Diệp Tu kề vai chiến đấu thì đều cảm thấy áp lực như núi, biết mình không thể địch lại.Có người sợ hãi, rụt rè, liếc nhìn sắc mặt mấy người phía Sở Hạo Vũ vài lần rồi cắn răng bay đi, nhấp nhô vài lần trong biển lửa mênh mông rồi đáp xuống rìa kiếm chủng xa xa, chủ động từ bỏ.Bị đánh rơi xuống biển lửa và chủ động rời khỏi biển lửa là hai kết cục hoàn toàn khác nhau. Kết cục thứ nhất là chắc chắn sẽ bị trọng thương, phế một nửa người, thậm chí còn bị thiêu thành tro ngay tại chỗ, còn kết cục sau thì vẫn có thể toàn thây rút lui.Vút vút vút!Có người dẫn đầu, sau đó lại có thêm từng người từng người lần lượt rời khỏi kiếm chủng.Trong nháy mắt, người trên kiếm chủng lại giảm đi hơn nửa. Một lát sau, những đệ tử còn lại ở kiếm chủng có thể đếm được trên đầu ngón tay.“Trận quyết chiến sắp bắt đầu rồi sao?”Sắc mặt các đệ tử đã rời đi trước, đứng ở bên rìa kiếm chủng đều vô cùng nặng nề.“Sao bây giờ yên lặng nhưng lại có cảm giác còn đáng sợ hơn lúc trước nữa nhỉ…”“Ừ, lúc trước chém giết tàn nhẫn nhưng chẳng có cảm giác gì. Bây giờ đột nhiên yên tĩnh thì lại thấy có gì đó không đúng lắm”.“Những người ở lại đều tranh vị trí hạng nhất đó. Ấy, Lâm Nhất cũng ở đây kìa!”“Hắn cũng tranh hạng nhất?”Số người còn ở lại kiếm chủng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lâm Nhất ở trên chuôi kiếm không hề di chuyển, cực kỳ nổi bật. So với nhóm Sở Hạo Vũ, Thường Hạo thì khuôn mặt hắn trông non nớt hơn, thậm chí còn nhìn thấy được vẻ thanh xuân.Trong vô hình đã thể hiện rõ chêch lệch khoảng cách giữa hắn và những người khác.“Tỷ, Lâm sư huynh thật sự muốn giành hạng nhất sao?”Lâm Yên thấp thỏm, lo âu hỏi. Bầu không khí bất