Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1091: “Đường Nguyên, ngươi muốn tranh với ta sao?”  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hào quang lấp lánh không ngừng, không ai biết trong đài sen Đa Bảo này sẽ sinh ra dị bảo như thế nào.Nhưng bất kể thế nào, ba món chí bảo cuối cùng của bảo điện Hắc Liên đều sẽ là vật vô giá.Bất cứ món nào cũng vượt qua giá trị của các món bảo vật ở bảy tầng trước cộng lại, vô cùng đắt giá.Khi u quang dừng lóe sáng, một thanh bảo đao cổ xưa hoa văn phức tạp, giống như huyết hoa nở rộ xuất hiện. Đao chưa rời vỏ đã khiến người ta có cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ.Advertisement“Đao?”Trên gương mặt bình thản, cực kì lạnh nhạt của Kinh Tuyệt chợt xuất hiện chút dao động.AdvertisementVẻ vui mừng hiện lên trong mắt, phấn khởi khó che đậy.Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một thanh bảo binh, một thanh bảo binh thời thượng cổ. Cho dù là bảo binh hạ phẩm, nhưng nó truyền thừa thân thế thời thượng cổ đã đủ để sánh ngang với bảo binh thượng phẩm thời nay.Mệnh trời ở ta!Trong nháy mắt, trong đầu Kinh Tuyệt hiện lên bốn chữ. Cảm giác được bản thân mình có khí vận tràn ngập, nếu không thì đã không trùng hợp đến vậy.Hoa văn màu máu trên vỏ đao càng khiến hắn ta mừng rỡ, đây chắc chắn là một thanh bảo binh hoàn hảo phù hợp với tu vi của hắn ta.“Quả nhiên, trong ba món di bảo Hắc Liên chắc chắn có bảo binh sinh ra!”Nhưng đúng lúc đó, ở lối đi xuất hiện một người, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông. Ánh mắt hắn ra rực cháy, cũng tham lam quan sát bảo đao trên đài sen Đa Bảo.“Đường Nguyên, ngươi muốn tranh với ta sao?”Ý cười trong mắt Kinh Tuyệt mất đi, trở nên lạnh lùng vô tận, tràn ngập sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.“Trên đao có viết tên ngươi sao? Hay đám tà tu các ngươi đều có tính cách quái gở như vậy, cảm thấy mình nhìn thấy bảo vật trước thì người khác không có tư cách tranh giành với ngươi?”Đường Nguyên cười nhạt, không hề sợ hãi.Đừng bảo sợ Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo, hắn ta vốn không sợ. Bảo binh vô chủ, làm gì có đạo lý không được tranh?Bảo binh thượng cổ dù phẩm chất có thấp thế nào, ở Đại Tần đế quốc cũng là bảo vật quý hiếm có thể gây nên sóng gió.“Nói hay lắm! Bổn đại gia mặc kệ ngươi đến trước hay đến sau, bổn đại gia đây đã nhìn thấy thì chắc chắn phải tranh lấy bảo bối này!”Đại điện rung khẽ, Phong Dã của Bách Thú Môn xuất hiện trong tầm mắt hai người.Không biết tên Phong Dã này đã luyện hóa dị quả gì, hắn ta vốn cao to nay lại to thêm một vòng.Đi ở hành lang, đầu hắn ta đã đụng đến nóc, vào trong đại điện mới thở phào một hơi.“Bảo đao vô chủ, quả thật ai cũng có thể tranh giành, nhưng sợ

Hào quang lấp lánh không ngừng, không ai biết trong đài sen Đa Bảo này sẽ sinh ra dị bảo như thế nào.

Nhưng bất kể thế nào, ba món chí bảo cuối cùng của bảo điện Hắc Liên đều sẽ là vật vô giá.

Bất cứ món nào cũng vượt qua giá trị của các món bảo vật ở bảy tầng trước cộng lại, vô cùng đắt giá.

Khi u quang dừng lóe sáng, một thanh bảo đao cổ xưa hoa văn phức tạp, giống như huyết hoa nở rộ xuất hiện. Đao chưa rời vỏ đã khiến người ta có cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ.

Advertisement

“Đao?”

Trên gương mặt bình thản, cực kì lạnh nhạt của Kinh Tuyệt chợt xuất hiện chút dao động.

Advertisement

Vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, phấn khởi khó che đậy.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một thanh bảo binh, một thanh bảo binh thời thượng cổ. Cho dù là bảo binh hạ phẩm, nhưng nó truyền thừa thân thế thời thượng cổ đã đủ để sánh ngang với bảo binh thượng phẩm thời nay.

Mệnh trời ở ta!

Trong nháy mắt, trong đầu Kinh Tuyệt hiện lên bốn chữ. Cảm giác được bản thân mình có khí vận tràn ngập, nếu không thì đã không trùng hợp đến vậy.

Hoa văn màu máu trên vỏ đao càng khiến hắn ta mừng rỡ, đây chắc chắn là một thanh bảo binh hoàn hảo phù hợp với tu vi của hắn ta.

“Quả nhiên, trong ba món di bảo Hắc Liên chắc chắn có bảo binh sinh ra!”

Nhưng đúng lúc đó, ở lối đi xuất hiện một người, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông. Ánh mắt hắn ra rực cháy, cũng tham lam quan sát bảo đao trên đài sen Đa Bảo.

“Đường Nguyên, ngươi muốn tranh với ta sao?”

Ý cười trong mắt Kinh Tuyệt mất đi, trở nên lạnh lùng vô tận, tràn ngập sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

“Trên đao có viết tên ngươi sao? Hay đám tà tu các ngươi đều có tính cách quái gở như vậy, cảm thấy mình nhìn thấy bảo vật trước thì người khác không có tư cách tranh giành với ngươi?”

Đường Nguyên cười nhạt, không hề sợ hãi.

Đừng bảo sợ Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo, hắn ta vốn không sợ. Bảo binh vô chủ, làm gì có đạo lý không được tranh?

Bảo binh thượng cổ dù phẩm chất có thấp thế nào, ở Đại Tần đế quốc cũng là bảo vật quý hiếm có thể gây nên sóng gió.

“Nói hay lắm! Bổn đại gia mặc kệ ngươi đến trước hay đến sau, bổn đại gia đây đã nhìn thấy thì chắc chắn phải tranh lấy bảo bối này!”

Đại điện rung khẽ, Phong Dã của Bách Thú Môn xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Không biết tên Phong Dã này đã luyện hóa dị quả gì, hắn ta vốn cao to nay lại to thêm một vòng.

Đi ở hành lang, đầu hắn ta đã đụng đến nóc, vào trong đại điện mới thở phào một hơi.

“Bảo đao vô chủ, quả thật ai cũng có thể tranh giành, nhưng sợ

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hào quang lấp lánh không ngừng, không ai biết trong đài sen Đa Bảo này sẽ sinh ra dị bảo như thế nào.Nhưng bất kể thế nào, ba món chí bảo cuối cùng của bảo điện Hắc Liên đều sẽ là vật vô giá.Bất cứ món nào cũng vượt qua giá trị của các món bảo vật ở bảy tầng trước cộng lại, vô cùng đắt giá.Khi u quang dừng lóe sáng, một thanh bảo đao cổ xưa hoa văn phức tạp, giống như huyết hoa nở rộ xuất hiện. Đao chưa rời vỏ đã khiến người ta có cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ.Advertisement“Đao?”Trên gương mặt bình thản, cực kì lạnh nhạt của Kinh Tuyệt chợt xuất hiện chút dao động.AdvertisementVẻ vui mừng hiện lên trong mắt, phấn khởi khó che đậy.Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một thanh bảo binh, một thanh bảo binh thời thượng cổ. Cho dù là bảo binh hạ phẩm, nhưng nó truyền thừa thân thế thời thượng cổ đã đủ để sánh ngang với bảo binh thượng phẩm thời nay.Mệnh trời ở ta!Trong nháy mắt, trong đầu Kinh Tuyệt hiện lên bốn chữ. Cảm giác được bản thân mình có khí vận tràn ngập, nếu không thì đã không trùng hợp đến vậy.Hoa văn màu máu trên vỏ đao càng khiến hắn ta mừng rỡ, đây chắc chắn là một thanh bảo binh hoàn hảo phù hợp với tu vi của hắn ta.“Quả nhiên, trong ba món di bảo Hắc Liên chắc chắn có bảo binh sinh ra!”Nhưng đúng lúc đó, ở lối đi xuất hiện một người, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông. Ánh mắt hắn ra rực cháy, cũng tham lam quan sát bảo đao trên đài sen Đa Bảo.“Đường Nguyên, ngươi muốn tranh với ta sao?”Ý cười trong mắt Kinh Tuyệt mất đi, trở nên lạnh lùng vô tận, tràn ngập sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.“Trên đao có viết tên ngươi sao? Hay đám tà tu các ngươi đều có tính cách quái gở như vậy, cảm thấy mình nhìn thấy bảo vật trước thì người khác không có tư cách tranh giành với ngươi?”Đường Nguyên cười nhạt, không hề sợ hãi.Đừng bảo sợ Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo, hắn ta vốn không sợ. Bảo binh vô chủ, làm gì có đạo lý không được tranh?Bảo binh thượng cổ dù phẩm chất có thấp thế nào, ở Đại Tần đế quốc cũng là bảo vật quý hiếm có thể gây nên sóng gió.“Nói hay lắm! Bổn đại gia mặc kệ ngươi đến trước hay đến sau, bổn đại gia đây đã nhìn thấy thì chắc chắn phải tranh lấy bảo bối này!”Đại điện rung khẽ, Phong Dã của Bách Thú Môn xuất hiện trong tầm mắt hai người.Không biết tên Phong Dã này đã luyện hóa dị quả gì, hắn ta vốn cao to nay lại to thêm một vòng.Đi ở hành lang, đầu hắn ta đã đụng đến nóc, vào trong đại điện mới thở phào một hơi.“Bảo đao vô chủ, quả thật ai cũng có thể tranh giành, nhưng sợ

Chương 1091: “Đường Nguyên, ngươi muốn tranh với ta sao?”