Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1150: Là hắn ta?  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo.“Chết!”Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn.Phập!AdvertisementBốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống.Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.AdvertisementVừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết.Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến.Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây.Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin.Là hắn ta?Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết.Con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị - Vương Diễm!“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ nên cẩn thận một chút!”, Hân Tuyệt nhắm hai mắt, nở một nụ cười sau đó duỗi tay ra.Lâm Nhất nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. Lúc này, sắc mặt hắn đã dần khôi phục lại như thường.Hắn có hơi ngơ ngác, cứ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra.Thịch thịch thịch!Giữa không trung, một thanh đoản đao lao đến với tốc độ xé gió, hung hăng hướng về phía Hân Tuyệt.Là ba gã áo đen đang vây công Lạc Phong. Thấy Hân Tuyệt đánh bay ngân châm, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức vây giết y.Không chỉ ba người họ, đám người áo đen đang giao chiến với các trưởng lão và đệ tử cũng từ bỏ mục tiêu, đồng loạt xông về phía Hân Tuyệt.Vèo!Tiếng rít gào liên tục vang lên, sát ý từ bốn phương tám hướng như cuồng phong đánh úp lại.“Sư huynh, đám người này đến là vì huynh”, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên và khiếp sợ.Rốt cuộc thì đám người áo đen này cũng để lộ ý đồ của mình.

Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo.

“Chết!”

Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn.

Phập!

Advertisement

Bốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống.

Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.

Advertisement

Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết.

Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến.

Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây.

Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin.

Là hắn ta?

Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết.

Con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị - Vương Diễm!

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ nên cẩn thận một chút!”, Hân Tuyệt nhắm hai mắt, nở một nụ cười sau đó duỗi tay ra.

Lâm Nhất nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. Lúc này, sắc mặt hắn đã dần khôi phục lại như thường.

Hắn có hơi ngơ ngác, cứ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra.

Thịch thịch thịch!

Giữa không trung, một thanh đoản đao lao đến với tốc độ xé gió, hung hăng hướng về phía Hân Tuyệt.

Là ba gã áo đen đang vây công Lạc Phong. Thấy Hân Tuyệt đánh bay ngân châm, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức vây giết y.

Không chỉ ba người họ, đám người áo đen đang giao chiến với các trưởng lão và đệ tử cũng từ bỏ mục tiêu, đồng loạt xông về phía Hân Tuyệt.

Vèo!

Tiếng rít gào liên tục vang lên, sát ý từ bốn phương tám hướng như cuồng phong đánh úp lại.

“Sư huynh, đám người này đến là vì huynh”, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên và khiếp sợ.

Rốt cuộc thì đám người áo đen này cũng để lộ ý đồ của mình.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Là Hân Tuyệt, ngay thời điểm nguy cấp, y đã chắn trước mặt Lâm Nhất. Kiếm của y xẹt qua như điện, trong ánh sáng chói mắt, một cây ngân châm bị y đánh bay ra ngoài, phát ra một âm thanh trong trẻo.“Chết!”Bảo binh trong tay lập tức phát ra âm thanh điện xẹt, Hân Tuyệt tung người nhảy lên, thân pháp linh hoạt như chim yến, kiếm trong tay như rồng uốn lượn.Phập!AdvertisementBốn tên áo đen quấn chân Lâm Nhất đều chết dưới thanh bảo binh thượng cổ kia, từng giọt máu men theo thân kiếm không ngừng lóe sáng tí tách chảy xuống.Lâm Nhất dạo một vòng qua quỷ môn quan, giờ phút này, hắn bần thần quỳ một chân xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.AdvertisementVừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, nỗi sợ kinh hoàng đó không cách nào kháng cự được. Đồng thời, hắn cũng không ngăn được những phản ứng của thân thể ở thời khắc đối mặt với cái chết.Lâm Nhất rót chân nguyên vào mắt, dõi mắt nhìn về phương xa theo hướng ngân châm bay đến.Ánh mắt hắn xuyên qua tán lá rậm rạp, đối diện với đôi mắt của kẻ đang ẩn nấp trên chạc cây.Lúc này, đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin.Là hắn ta?Đôi mắt của người nọ quá quen thuộc với Lâm Nhất, dù có che giấu cách nào thì hắn cũng không bao giờ nhận nhầm được. Bởi vì từ lúc mới nhập tông, hắn và kẻ đó đã có mối liên hệ, đó là người không ít lần dồn hắn vào chỗ chết.Con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị - Vương Diễm!“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ nên cẩn thận một chút!”, Hân Tuyệt nhắm hai mắt, nở một nụ cười sau đó duỗi tay ra.Lâm Nhất nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. Lúc này, sắc mặt hắn đã dần khôi phục lại như thường.Hắn có hơi ngơ ngác, cứ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra.Thịch thịch thịch!Giữa không trung, một thanh đoản đao lao đến với tốc độ xé gió, hung hăng hướng về phía Hân Tuyệt.Là ba gã áo đen đang vây công Lạc Phong. Thấy Hân Tuyệt đánh bay ngân châm, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ bình tĩnh được nữa, lập tức vây giết y.Không chỉ ba người họ, đám người áo đen đang giao chiến với các trưởng lão và đệ tử cũng từ bỏ mục tiêu, đồng loạt xông về phía Hân Tuyệt.Vèo!Tiếng rít gào liên tục vang lên, sát ý từ bốn phương tám hướng như cuồng phong đánh úp lại.“Sư huynh, đám người này đến là vì huynh”, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên và khiếp sợ.Rốt cuộc thì đám người áo đen này cũng để lộ ý đồ của mình.

Chương 1150: Là hắn ta?