Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1244: Hai chữ, đáng đời!  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất bế tân nương vốn thuộc về hắn ta lên, đi càng lúc càng xa trong gió tuyết.Cái gọi là nhục nhã chính là như thế.Tần Vũ tức muốn hộc máu nhưng không thể nổi giận... Người thường không thể nào hiểu được nỗi buồn bực này.Hắn ta luôn tự tin, bình tĩnh ung dung nhưng giờ đây mặt mày lại đỏ bừng, khí huyết dâng trào khiến hắn ta không thể khống chế chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể.AdvertisementKhi mặt hắn ta đỏ tới mức sắp nhỏ máu, hắn ta không thể kiềm chế được nữa, hộc ra một búng máu.Bởi vì mưu kế quá khôn khéo nên vừa phải bồi thường tân nương, vừa bị mất quân.AdvertisementHai chữ, đáng đời!Phụt!Búng máu do đại hoàng tử Tần Vũ hộc ra rơi trên tuyết, một màu đỏ tươi trông rất bắt mắt.Nhưng búng máu này cũng làm cho vẻ mặt hắn ta tốt hơn một chút, nhưng khi nhìn vào bóng lưng Lâm Nhất lại trở nên vô cùng khó coi, thay đổi thất thường.Trong gió tuyết, Lâm Nhất bế Hân Nghiên bước từng bước đến gần đám người Mai hộ pháp.Mọi người nhìn thấy cảnh này đều rất cảm động, một vở kịch động trời kết thúc với kết cục hoàn hảo như truyện cổ tích.Khi người thiếu niên kia cưỡi ngựa Huyết Long xuất hiện trong gió tuyết, không ai có thể ngờ được hắn sẽ sống sót rời đi.Lúc này hắn không chỉ sống sót mà còn đưa Hân Nghiên đi.Hơn nữa còn quang minh chính đại bế đi ngay trước mặt đại hoàng tử, khí phách vô cùng.“Lâm Nhất khó lường thật, cứ tưởng hắn là một tên tàn phế, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy”.“Hắn đến đây với ý định liều mạng thì phải, kết cục thế này cũng coi như hợp ý hắn”.“Nghĩ lại vẫn làm người ta nhiệt huyết sục sôi, thiếu niên này có một khí phách khiến người ta phải khâm phục”.“Ha ha, các ngươi có nhìn thấy không, đại hoàng tử tức sắp hộc máu luôn kìa. Đường đường là một trong Bát công tử, người thừa kế hoàng vị Đại Tần mà lại bị người khác bế tân nương của mình đi ngay trước mặt mọi người”.“Thế cũng coi như hắn ta cứng rắn hơn người, nếu là ta thì không chỉ đơn giản là hộc máu đâu”.“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn một tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ diễn ra, chắc là đặc sắc lắm đây. Ta có linh cảm, mối thù giữa Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy”.Ở trong mắt mọi người, thân hình gầy yếu của thiếu niên trông có vẻ vô cùng cao lớn.Bốn phía vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, sau ngày hôm nay, tên của Lâm Nhất sẽ được lưu truyền khắp đế quốc Đại Tần.Lòng nhiệt huyết của hắn, trái tim hướng kiếm của hắn cũng sẽ được lưu truyền cùng với tên của hắn.Nổi giận vì hồng nhan, rút kiếm không ngoảnh đầu.Ai mà chẳng có một thời niên thiếu bồng bột. Khi hắn bế Hân Nghiên đi, rất nhiều người thầm vỗ tay tán tưởng, cực kỳ kích động.

Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất bế tân nương vốn thuộc về hắn ta lên, đi càng lúc càng xa trong gió tuyết.

Cái gọi là nhục nhã chính là như thế.

Tần Vũ tức muốn hộc máu nhưng không thể nổi giận... Người thường không thể nào hiểu được nỗi buồn bực này.

Hắn ta luôn tự tin, bình tĩnh ung dung nhưng giờ đây mặt mày lại đỏ bừng, khí huyết dâng trào khiến hắn ta không thể khống chế chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể.

Advertisement

Khi mặt hắn ta đỏ tới mức sắp nhỏ máu, hắn ta không thể kiềm chế được nữa, hộc ra một búng máu.

Bởi vì mưu kế quá khôn khéo nên vừa phải bồi thường tân nương, vừa bị mất quân.

Advertisement

Hai chữ, đáng đời!

Phụt!

Búng máu do đại hoàng tử Tần Vũ hộc ra rơi trên tuyết, một màu đỏ tươi trông rất bắt mắt.

Nhưng búng máu này cũng làm cho vẻ mặt hắn ta tốt hơn một chút, nhưng khi nhìn vào bóng lưng Lâm Nhất lại trở nên vô cùng khó coi, thay đổi thất thường.

Trong gió tuyết, Lâm Nhất bế Hân Nghiên bước từng bước đến gần đám người Mai hộ pháp.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều rất cảm động, một vở kịch động trời kết thúc với kết cục hoàn hảo như truyện cổ tích.

Khi người thiếu niên kia cưỡi ngựa Huyết Long xuất hiện trong gió tuyết, không ai có thể ngờ được hắn sẽ sống sót rời đi.

Lúc này hắn không chỉ sống sót mà còn đưa Hân Nghiên đi.

Hơn nữa còn quang minh chính đại bế đi ngay trước mặt đại hoàng tử, khí phách vô cùng.

“Lâm Nhất khó lường thật, cứ tưởng hắn là một tên tàn phế, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy”.

“Hắn đến đây với ý định liều mạng thì phải, kết cục thế này cũng coi như hợp ý hắn”.

“Nghĩ lại vẫn làm người ta nhiệt huyết sục sôi, thiếu niên này có một khí phách khiến người ta phải khâm phục”.

“Ha ha, các ngươi có nhìn thấy không, đại hoàng tử tức sắp hộc máu luôn kìa. Đường đường là một trong Bát công tử, người thừa kế hoàng vị Đại Tần mà lại bị người khác bế tân nương của mình đi ngay trước mặt mọi người”.

“Thế cũng coi như hắn ta cứng rắn hơn người, nếu là ta thì không chỉ đơn giản là hộc máu đâu”.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn một tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ diễn ra, chắc là đặc sắc lắm đây. Ta có linh cảm, mối thù giữa Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy”.

Ở trong mắt mọi người, thân hình gầy yếu của thiếu niên trông có vẻ vô cùng cao lớn.

Bốn phía vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, sau ngày hôm nay, tên của Lâm Nhất sẽ được lưu truyền khắp đế quốc Đại Tần.

Lòng nhiệt huyết của hắn, trái tim hướng kiếm của hắn cũng sẽ được lưu truyền cùng với tên của hắn.

Nổi giận vì hồng nhan, rút kiếm không ngoảnh đầu.

Ai mà chẳng có một thời niên thiếu bồng bột. Khi hắn bế Hân Nghiên đi, rất nhiều người thầm vỗ tay tán tưởng, cực kỳ kích động.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất bế tân nương vốn thuộc về hắn ta lên, đi càng lúc càng xa trong gió tuyết.Cái gọi là nhục nhã chính là như thế.Tần Vũ tức muốn hộc máu nhưng không thể nổi giận... Người thường không thể nào hiểu được nỗi buồn bực này.Hắn ta luôn tự tin, bình tĩnh ung dung nhưng giờ đây mặt mày lại đỏ bừng, khí huyết dâng trào khiến hắn ta không thể khống chế chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể.AdvertisementKhi mặt hắn ta đỏ tới mức sắp nhỏ máu, hắn ta không thể kiềm chế được nữa, hộc ra một búng máu.Bởi vì mưu kế quá khôn khéo nên vừa phải bồi thường tân nương, vừa bị mất quân.AdvertisementHai chữ, đáng đời!Phụt!Búng máu do đại hoàng tử Tần Vũ hộc ra rơi trên tuyết, một màu đỏ tươi trông rất bắt mắt.Nhưng búng máu này cũng làm cho vẻ mặt hắn ta tốt hơn một chút, nhưng khi nhìn vào bóng lưng Lâm Nhất lại trở nên vô cùng khó coi, thay đổi thất thường.Trong gió tuyết, Lâm Nhất bế Hân Nghiên bước từng bước đến gần đám người Mai hộ pháp.Mọi người nhìn thấy cảnh này đều rất cảm động, một vở kịch động trời kết thúc với kết cục hoàn hảo như truyện cổ tích.Khi người thiếu niên kia cưỡi ngựa Huyết Long xuất hiện trong gió tuyết, không ai có thể ngờ được hắn sẽ sống sót rời đi.Lúc này hắn không chỉ sống sót mà còn đưa Hân Nghiên đi.Hơn nữa còn quang minh chính đại bế đi ngay trước mặt đại hoàng tử, khí phách vô cùng.“Lâm Nhất khó lường thật, cứ tưởng hắn là một tên tàn phế, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy”.“Hắn đến đây với ý định liều mạng thì phải, kết cục thế này cũng coi như hợp ý hắn”.“Nghĩ lại vẫn làm người ta nhiệt huyết sục sôi, thiếu niên này có một khí phách khiến người ta phải khâm phục”.“Ha ha, các ngươi có nhìn thấy không, đại hoàng tử tức sắp hộc máu luôn kìa. Đường đường là một trong Bát công tử, người thừa kế hoàng vị Đại Tần mà lại bị người khác bế tân nương của mình đi ngay trước mặt mọi người”.“Thế cũng coi như hắn ta cứng rắn hơn người, nếu là ta thì không chỉ đơn giản là hộc máu đâu”.“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn một tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ diễn ra, chắc là đặc sắc lắm đây. Ta có linh cảm, mối thù giữa Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy”.Ở trong mắt mọi người, thân hình gầy yếu của thiếu niên trông có vẻ vô cùng cao lớn.Bốn phía vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, sau ngày hôm nay, tên của Lâm Nhất sẽ được lưu truyền khắp đế quốc Đại Tần.Lòng nhiệt huyết của hắn, trái tim hướng kiếm của hắn cũng sẽ được lưu truyền cùng với tên của hắn.Nổi giận vì hồng nhan, rút kiếm không ngoảnh đầu.Ai mà chẳng có một thời niên thiếu bồng bột. Khi hắn bế Hân Nghiên đi, rất nhiều người thầm vỗ tay tán tưởng, cực kỳ kích động.

Chương 1244: Hai chữ, đáng đời!