Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1259: Người bên cạnh nói một cách khách sáo.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cả tông môn bị buộc phải rời quận Tần Thiên, để tránh mặt Lăng Tiêu Kiếm Các, họ thậm chí không ngại chuyển đến quận xa xôi nhất của đế quốc Đại Tần.Có thể tưởng tượng ra năm đó Kiếm Vô Danh đã mang đến cho Vân Tiêu Kiếm Các nỗi sợ lớn nhường nào.Có lẽ hai chữ Lăng Tiêu cũng có nghĩa là kiếm diệt Vân Tiêu.Kể từ đó, Vân Tiêu Kiếm Các đã từ tông môn siêu nhiên trở thành thế lực hạng hai ở đế quốc Đại Tần, đến tận bây giờ mới gắng gượng leo lên vị trí thế lực hạng nhất.AdvertisementRất nhiều người cảm thấy không phục công tử Dạ, họ cho rằng nếu lúc trước Hân Tuyệt xuất chiến thì sẽ không đến lượt công tử Dạ.Thậm chí còn có không ít người to gan thách đấu hắn ta, tiếc thay tất cả đều bị thua cuộc.AdvertisementSau này mọi người mới hiểu ra rằng, dù cho Vân Tiêu Kiếm Các ra sao, hắn ta cũng đã phải dùng kiếm chiến đấu trong Long Môn tranh tài mới có được danh hiệu công tử Dạ.Nếu không có chút trình độ nào, danh hiệu công tử không thể giả được.Trên quảng trường Tiêu Vân, ánh mắt của tất cả đệ tử đều đổ dồn vào hai người trên bục cao.Lâm Nhất và Lý Vô Ưu che giấu khí tức, lặng lẽ đến gần Hân Nghiên và công chúa Phượng Hoa.“Tiểu sư đệ!”Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hân Nghiên lập tức hiện ra nụ cười mừng rỡ, cô vội hỏi: “Mai hộ pháp không làm khó đệ sao?”Lâm Nhất gật đầu, nhìn thấy công chúa Phượng Hoa mặc trang phục thường ngày đứng bên cạnh, hắn chỉ chắp tay thi lễ.Công chúa Phượng Hoa vẫn đeo khăn che mặt như mọi khi, dù mặc bộ váy trắng giản dị cũng khó có thể che khuất khí chất phong hoa tuyệt đại.“Hì hì, vừa gặp công chúa điện hạ đã không dời mắt nổi chứ gì”.Hân Nghiên cười trêu ghẹo.Lâm Nhất cười ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào, hắn cảm thấy công chúa Phượng Hoa rất quen thuộc.Nhưng khi so với những người trong kí ức của mình, hắn lại mơ hồ, không biết là do khí chất của đối phương làm hắn lẫn lộn hay do hắn thật sự nhớ lầm.Vì thế trông hắn có vẻ hơi mất tự nhiên trước lời trêu ghẹo của sư tỷ.“Hai người các ngươi ngồi đi, không cần phải câu nệ”.Vẻ mặt công chúa Phượng Hoa không đổi, ra hiệu cho Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ngồi xuống.Trên đài cao, một người thấp giọng nói: “Long Môn tranh tài còn chưa đến một tháng nữa, Lạc huynh, cao thủ xếp vị trí thứ năm trên bảng Tân Tú, có thể nể mặt đến Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp mỗ quả thật rất vinh hạnh”.“Không dám, không dám, sư huynh đã từng nói, tuy Diệp Phong huynh không có danh xưng công tử, nhưng lại có thực lực công tử. Trên bảng Tân Tú không có tên của huynh thật sự là thiển cận, theo như Lạc mỗ thấy, trong trận Long Môn tranh tài lần này, người có tư cách trở thành công tử nhất chính là Diệp Phong huynh”.
Cả tông môn bị buộc phải rời quận Tần Thiên, để tránh mặt Lăng Tiêu Kiếm Các, họ thậm chí không ngại chuyển đến quận xa xôi nhất của đế quốc Đại Tần.
Có thể tưởng tượng ra năm đó Kiếm Vô Danh đã mang đến cho Vân Tiêu Kiếm Các nỗi sợ lớn nhường nào.
Có lẽ hai chữ Lăng Tiêu cũng có nghĩa là kiếm diệt Vân Tiêu.
Kể từ đó, Vân Tiêu Kiếm Các đã từ tông môn siêu nhiên trở thành thế lực hạng hai ở đế quốc Đại Tần, đến tận bây giờ mới gắng gượng leo lên vị trí thế lực hạng nhất.
Advertisement
Rất nhiều người cảm thấy không phục công tử Dạ, họ cho rằng nếu lúc trước Hân Tuyệt xuất chiến thì sẽ không đến lượt công tử Dạ.
Thậm chí còn có không ít người to gan thách đấu hắn ta, tiếc thay tất cả đều bị thua cuộc.
Advertisement
Sau này mọi người mới hiểu ra rằng, dù cho Vân Tiêu Kiếm Các ra sao, hắn ta cũng đã phải dùng kiếm chiến đấu trong Long Môn tranh tài mới có được danh hiệu công tử Dạ.
Nếu không có chút trình độ nào, danh hiệu công tử không thể giả được.
Trên quảng trường Tiêu Vân, ánh mắt của tất cả đệ tử đều đổ dồn vào hai người trên bục cao.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu che giấu khí tức, lặng lẽ đến gần Hân Nghiên và công chúa Phượng Hoa.
“Tiểu sư đệ!”
Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hân Nghiên lập tức hiện ra nụ cười mừng rỡ, cô vội hỏi: “Mai hộ pháp không làm khó đệ sao?”
Lâm Nhất gật đầu, nhìn thấy công chúa Phượng Hoa mặc trang phục thường ngày đứng bên cạnh, hắn chỉ chắp tay thi lễ.
Công chúa Phượng Hoa vẫn đeo khăn che mặt như mọi khi, dù mặc bộ váy trắng giản dị cũng khó có thể che khuất khí chất phong hoa tuyệt đại.
“Hì hì, vừa gặp công chúa điện hạ đã không dời mắt nổi chứ gì”.
Hân Nghiên cười trêu ghẹo.
Lâm Nhất cười ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào, hắn cảm thấy công chúa Phượng Hoa rất quen thuộc.
Nhưng khi so với những người trong kí ức của mình, hắn lại mơ hồ, không biết là do khí chất của đối phương làm hắn lẫn lộn hay do hắn thật sự nhớ lầm.
Vì thế trông hắn có vẻ hơi mất tự nhiên trước lời trêu ghẹo của sư tỷ.
“Hai người các ngươi ngồi đi, không cần phải câu nệ”.
Vẻ mặt công chúa Phượng Hoa không đổi, ra hiệu cho Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ngồi xuống.
Trên đài cao, một người thấp giọng nói: “Long Môn tranh tài còn chưa đến một tháng nữa, Lạc huynh, cao thủ xếp vị trí thứ năm trên bảng Tân Tú, có thể nể mặt đến Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp mỗ quả thật rất vinh hạnh”.
“Không dám, không dám, sư huynh đã từng nói, tuy Diệp Phong huynh không có danh xưng công tử, nhưng lại có thực lực công tử. Trên bảng Tân Tú không có tên của huynh thật sự là thiển cận, theo như Lạc mỗ thấy, trong trận Long Môn tranh tài lần này, người có tư cách trở thành công tử nhất chính là Diệp Phong huynh”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cả tông môn bị buộc phải rời quận Tần Thiên, để tránh mặt Lăng Tiêu Kiếm Các, họ thậm chí không ngại chuyển đến quận xa xôi nhất của đế quốc Đại Tần.Có thể tưởng tượng ra năm đó Kiếm Vô Danh đã mang đến cho Vân Tiêu Kiếm Các nỗi sợ lớn nhường nào.Có lẽ hai chữ Lăng Tiêu cũng có nghĩa là kiếm diệt Vân Tiêu.Kể từ đó, Vân Tiêu Kiếm Các đã từ tông môn siêu nhiên trở thành thế lực hạng hai ở đế quốc Đại Tần, đến tận bây giờ mới gắng gượng leo lên vị trí thế lực hạng nhất.AdvertisementRất nhiều người cảm thấy không phục công tử Dạ, họ cho rằng nếu lúc trước Hân Tuyệt xuất chiến thì sẽ không đến lượt công tử Dạ.Thậm chí còn có không ít người to gan thách đấu hắn ta, tiếc thay tất cả đều bị thua cuộc.AdvertisementSau này mọi người mới hiểu ra rằng, dù cho Vân Tiêu Kiếm Các ra sao, hắn ta cũng đã phải dùng kiếm chiến đấu trong Long Môn tranh tài mới có được danh hiệu công tử Dạ.Nếu không có chút trình độ nào, danh hiệu công tử không thể giả được.Trên quảng trường Tiêu Vân, ánh mắt của tất cả đệ tử đều đổ dồn vào hai người trên bục cao.Lâm Nhất và Lý Vô Ưu che giấu khí tức, lặng lẽ đến gần Hân Nghiên và công chúa Phượng Hoa.“Tiểu sư đệ!”Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hân Nghiên lập tức hiện ra nụ cười mừng rỡ, cô vội hỏi: “Mai hộ pháp không làm khó đệ sao?”Lâm Nhất gật đầu, nhìn thấy công chúa Phượng Hoa mặc trang phục thường ngày đứng bên cạnh, hắn chỉ chắp tay thi lễ.Công chúa Phượng Hoa vẫn đeo khăn che mặt như mọi khi, dù mặc bộ váy trắng giản dị cũng khó có thể che khuất khí chất phong hoa tuyệt đại.“Hì hì, vừa gặp công chúa điện hạ đã không dời mắt nổi chứ gì”.Hân Nghiên cười trêu ghẹo.Lâm Nhất cười ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào, hắn cảm thấy công chúa Phượng Hoa rất quen thuộc.Nhưng khi so với những người trong kí ức của mình, hắn lại mơ hồ, không biết là do khí chất của đối phương làm hắn lẫn lộn hay do hắn thật sự nhớ lầm.Vì thế trông hắn có vẻ hơi mất tự nhiên trước lời trêu ghẹo của sư tỷ.“Hai người các ngươi ngồi đi, không cần phải câu nệ”.Vẻ mặt công chúa Phượng Hoa không đổi, ra hiệu cho Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ngồi xuống.Trên đài cao, một người thấp giọng nói: “Long Môn tranh tài còn chưa đến một tháng nữa, Lạc huynh, cao thủ xếp vị trí thứ năm trên bảng Tân Tú, có thể nể mặt đến Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp mỗ quả thật rất vinh hạnh”.“Không dám, không dám, sư huynh đã từng nói, tuy Diệp Phong huynh không có danh xưng công tử, nhưng lại có thực lực công tử. Trên bảng Tân Tú không có tên của huynh thật sự là thiển cận, theo như Lạc mỗ thấy, trong trận Long Môn tranh tài lần này, người có tư cách trở thành công tử nhất chính là Diệp Phong huynh”.