Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1295: “Cuối cùng cũng thành công”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cái gọi là Trục Nhật cũng không phải thật sự là đuổi theo mặt trời, mà là biến người thành mặt trời, bay lên cùng mặt trời.Đúng, chắc chắn là như thế.Nếu người xưa có thể sáng tạo ra Trục Nhật Thần Quyết thì chắc chắn sẽ biết điều kỳ diệu trong đó, không thể nào làm mình mệt chết được. Cái ý nghĩ đuổi theo mặt trời cũng chỉ là lời đồn bậy của người đời sau, đề cao thực lực của người xưa thôi.Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn dần tĩnh tâm, hai mắt chậm rãi nhắm lại.AdvertisementMột đêm thoáng chốc trôi qua.Khi bình minh dần lên, ánh sáng mặt trời sắp chiếu xuống, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt.Hắn xoay người đi ra ngoài.AdvertisementLâm Nhất quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy “mình”, hai bóng người của Lâm Nhất đứng trên vách đá, nhìn sơ qua, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt thật giả.Ầm!Lúc này, mặt trời lên cao, mặt trời đỏ rực chậm rãi mọc lên từ phía đông.Phân thân được ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cùng chói mắt, tựa như tạo thành một bức tranh cùng núi nước xung quanh.Bản thể hơi nhếch môi, tiến lên một bước, chạm tay vào bức tranh này.Rắc!Bức tranh lập tức vỡ nát, phân thân biến thành một ngọn lửa nhức mắt, bay lên mây xanh.Lúc này, Thất Huyền bộ phá tranh bước ra, bay cùng mặt trời!Sơn mạch Tịch Diệt rộng lớn lập tức được bao phủ bởi ánh mặt trời, rất nhiều nơi cả năm không có tia nắng cũng hoàn toàn được chiếu sáng.“Sao có thể chứ…”Một vài võ giả tu luyện trong sơn mạch Tịch Diệt nhìn thấy ánh mặt trời trên đầu thì đều lộ vẻ khó tin.Những yêu thú có linh trí cao cũng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.Sơn mạch Tịch Diệt thoáng chốc trở nên hỗn loạn.Nhìn ánh sáng lướt qua, Lâm Nhất híp mắt lại, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng.Nhưng hai tay hắn lại siết chặt, trong lòng như có ngọn lửa sôi trào.Ba năm quá lâu, hắn không thể đợi được.Chẳng những nhất định phải đến Long Môn tranh tài, hơn nữa còn phải giành hạng nhất!Ánh mặt trời bên trên sơn mạch Tịch Diệt chỉ tồn tại trong thoáng chốc.Đám yêu thú ẩn náu vừa mới bối rối cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cái gọi là Trục Nhật cũng không phải thật sự là đuổi theo mặt trời, mà là biến người thành mặt trời, bay lên cùng mặt trời.
Đúng, chắc chắn là như thế.
Nếu người xưa có thể sáng tạo ra Trục Nhật Thần Quyết thì chắc chắn sẽ biết điều kỳ diệu trong đó, không thể nào làm mình mệt chết được. Cái ý nghĩ đuổi theo mặt trời cũng chỉ là lời đồn bậy của người đời sau, đề cao thực lực của người xưa thôi.
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn dần tĩnh tâm, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Advertisement
Một đêm thoáng chốc trôi qua.
Khi bình minh dần lên, ánh sáng mặt trời sắp chiếu xuống, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt.
Hắn xoay người đi ra ngoài.
Advertisement
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy “mình”, hai bóng người của Lâm Nhất đứng trên vách đá, nhìn sơ qua, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt thật giả.
Ầm!
Lúc này, mặt trời lên cao, mặt trời đỏ rực chậm rãi mọc lên từ phía đông.
Phân thân được ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cùng chói mắt, tựa như tạo thành một bức tranh cùng núi nước xung quanh.
Bản thể hơi nhếch môi, tiến lên một bước, chạm tay vào bức tranh này.
Rắc!
Bức tranh lập tức vỡ nát, phân thân biến thành một ngọn lửa nhức mắt, bay lên mây xanh.
Lúc này, Thất Huyền bộ phá tranh bước ra, bay cùng mặt trời!
Sơn mạch Tịch Diệt rộng lớn lập tức được bao phủ bởi ánh mặt trời, rất nhiều nơi cả năm không có tia nắng cũng hoàn toàn được chiếu sáng.
“Sao có thể chứ…”
Một vài võ giả tu luyện trong sơn mạch Tịch Diệt nhìn thấy ánh mặt trời trên đầu thì đều lộ vẻ khó tin.
Những yêu thú có linh trí cao cũng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sơn mạch Tịch Diệt thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Nhìn ánh sáng lướt qua, Lâm Nhất híp mắt lại, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng.
Nhưng hai tay hắn lại siết chặt, trong lòng như có ngọn lửa sôi trào.
Ba năm quá lâu, hắn không thể đợi được.
Chẳng những nhất định phải đến Long Môn tranh tài, hơn nữa còn phải giành hạng nhất!
Ánh mặt trời bên trên sơn mạch Tịch Diệt chỉ tồn tại trong thoáng chốc.
Đám yêu thú ẩn náu vừa mới bối rối cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cái gọi là Trục Nhật cũng không phải thật sự là đuổi theo mặt trời, mà là biến người thành mặt trời, bay lên cùng mặt trời.Đúng, chắc chắn là như thế.Nếu người xưa có thể sáng tạo ra Trục Nhật Thần Quyết thì chắc chắn sẽ biết điều kỳ diệu trong đó, không thể nào làm mình mệt chết được. Cái ý nghĩ đuổi theo mặt trời cũng chỉ là lời đồn bậy của người đời sau, đề cao thực lực của người xưa thôi.Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn dần tĩnh tâm, hai mắt chậm rãi nhắm lại.AdvertisementMột đêm thoáng chốc trôi qua.Khi bình minh dần lên, ánh sáng mặt trời sắp chiếu xuống, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt.Hắn xoay người đi ra ngoài.AdvertisementLâm Nhất quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy “mình”, hai bóng người của Lâm Nhất đứng trên vách đá, nhìn sơ qua, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt thật giả.Ầm!Lúc này, mặt trời lên cao, mặt trời đỏ rực chậm rãi mọc lên từ phía đông.Phân thân được ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cùng chói mắt, tựa như tạo thành một bức tranh cùng núi nước xung quanh.Bản thể hơi nhếch môi, tiến lên một bước, chạm tay vào bức tranh này.Rắc!Bức tranh lập tức vỡ nát, phân thân biến thành một ngọn lửa nhức mắt, bay lên mây xanh.Lúc này, Thất Huyền bộ phá tranh bước ra, bay cùng mặt trời!Sơn mạch Tịch Diệt rộng lớn lập tức được bao phủ bởi ánh mặt trời, rất nhiều nơi cả năm không có tia nắng cũng hoàn toàn được chiếu sáng.“Sao có thể chứ…”Một vài võ giả tu luyện trong sơn mạch Tịch Diệt nhìn thấy ánh mặt trời trên đầu thì đều lộ vẻ khó tin.Những yêu thú có linh trí cao cũng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.Sơn mạch Tịch Diệt thoáng chốc trở nên hỗn loạn.Nhìn ánh sáng lướt qua, Lâm Nhất híp mắt lại, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng.Nhưng hai tay hắn lại siết chặt, trong lòng như có ngọn lửa sôi trào.Ba năm quá lâu, hắn không thể đợi được.Chẳng những nhất định phải đến Long Môn tranh tài, hơn nữa còn phải giành hạng nhất!Ánh mặt trời bên trên sơn mạch Tịch Diệt chỉ tồn tại trong thoáng chốc.Đám yêu thú ẩn náu vừa mới bối rối cuối cùng cũng yên tĩnh lại.