Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1340: “Rừng Táng Kiếm à? Ta thì bỏ đi...”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trong cuộc chiến giành vị trí đầu, người có khả năng cao nhất đương nhiên là bảy vị công tử, trong đó Tần Vũ chắc chắn là người nổi tiếng nhất.Vạn Bảo Các còn không nghĩ hắn sẽ tham gia Long Môn tranh tài thì sao có thể cược hắn giành được hạng nhất.Có lẽ những người khác cũng sẽ không tin hắn có thể giành hạng nhất đâu.Dù tỉ lệ đặt cược có khoa trương đến đâu, số người dám cược thật sự cũng sẽ không được bao nhiêu.AdvertisementLâm Nhất dừng suy nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Ta không đi Vạn Bảo Các được. Ta cần phải tới rừng Táng Kiếm, sư tỷ, Vô Ưu, hai người có muốn đi cùng ta không?”“Ta không đi, mệt quá rồi, tiểu sư đệ nhớ đừng đến trễ đấy nhé!”Hân Nghiên nheo mắt lại, vẻ lười biếng ít thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động.Advertisement“Rừng Táng Kiếm à? Ta thì bỏ đi...”Lý Vô Ưu cười ngượng ngùng, hiển nhiên vẫn còn sợ Thập Tam gia....Vào đêm tối, bầu trời phủ kín những vì sao.Trên hồ Hàn bên ngoài rừng Táng Kiếm, hoàng thành Đế Đô.Lâm Nhất cưỡi ngựa Huyết Long, trên mặt là vẻ nghiêm túc với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Sư tỷ biết di hài của Hân Tuyệt đại ca đang ở đây nên mới không đến, có lẽ cô vẫn chưa biết nên đối mặt như thế nào.Ngoài mặt thoạt nhìn cười tươi như hoa, nhưng vết thương trong lòng vẫn chưa lành hẳn.Đừng nói là sư tỷ, ngay cả hắn cũng không có đủ dũng khí đối mặt với Hân Tuyệt.Đối mặt với Hân Tuyệt đại ca, người đã chết để bảo vệ tính mạng của hắn.Nhưng có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối diện, chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn trốn tránh.Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn trầm giọng bảo: “Đi!”Cộc cộc cộc!Ngựa Huyết Long hoá thành một tia chớp, phi nhanh trên mặt hồ Hàn mờ mịt hơi nước.Vừa đi được nửa đường, sương mù dày đặc trên mặt hồ tản ra, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.Trên mũi thuyền có một lão giả ăn mặc như một ông lão đánh cá, ông ta mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, cầm cần câu cá dưới bầu trời đầy sao.“Đến rồi à?”Áo tơi chưa động, giọng nói trầm thấp của ông lão đã vang lên, ông ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến, ngoài Lâm Nhất ra thì sẽ không có ai khác.
Trong cuộc chiến giành vị trí đầu, người có khả năng cao nhất đương nhiên là bảy vị công tử, trong đó Tần Vũ chắc chắn là người nổi tiếng nhất.
Vạn Bảo Các còn không nghĩ hắn sẽ tham gia Long Môn tranh tài thì sao có thể cược hắn giành được hạng nhất.
Có lẽ những người khác cũng sẽ không tin hắn có thể giành hạng nhất đâu.
Dù tỉ lệ đặt cược có khoa trương đến đâu, số người dám cược thật sự cũng sẽ không được bao nhiêu.
Advertisement
Lâm Nhất dừng suy nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Ta không đi Vạn Bảo Các được. Ta cần phải tới rừng Táng Kiếm, sư tỷ, Vô Ưu, hai người có muốn đi cùng ta không?”
“Ta không đi, mệt quá rồi, tiểu sư đệ nhớ đừng đến trễ đấy nhé!”
Hân Nghiên nheo mắt lại, vẻ lười biếng ít thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động.
Advertisement
“Rừng Táng Kiếm à? Ta thì bỏ đi...”
Lý Vô Ưu cười ngượng ngùng, hiển nhiên vẫn còn sợ Thập Tam gia.
...
Vào đêm tối, bầu trời phủ kín những vì sao.
Trên hồ Hàn bên ngoài rừng Táng Kiếm, hoàng thành Đế Đô.
Lâm Nhất cưỡi ngựa Huyết Long, trên mặt là vẻ nghiêm túc với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sư tỷ biết di hài của Hân Tuyệt đại ca đang ở đây nên mới không đến, có lẽ cô vẫn chưa biết nên đối mặt như thế nào.
Ngoài mặt thoạt nhìn cười tươi như hoa, nhưng vết thương trong lòng vẫn chưa lành hẳn.
Đừng nói là sư tỷ, ngay cả hắn cũng không có đủ dũng khí đối mặt với Hân Tuyệt.
Đối mặt với Hân Tuyệt đại ca, người đã chết để bảo vệ tính mạng của hắn.
Nhưng có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối diện, chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn trốn tránh.
Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn trầm giọng bảo: “Đi!”
Cộc cộc cộc!
Ngựa Huyết Long hoá thành một tia chớp, phi nhanh trên mặt hồ Hàn mờ mịt hơi nước.
Vừa đi được nửa đường, sương mù dày đặc trên mặt hồ tản ra, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.
Trên mũi thuyền có một lão giả ăn mặc như một ông lão đánh cá, ông ta mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, cầm cần câu cá dưới bầu trời đầy sao.
“Đến rồi à?”
Áo tơi chưa động, giọng nói trầm thấp của ông lão đã vang lên, ông ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến, ngoài Lâm Nhất ra thì sẽ không có ai khác.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trong cuộc chiến giành vị trí đầu, người có khả năng cao nhất đương nhiên là bảy vị công tử, trong đó Tần Vũ chắc chắn là người nổi tiếng nhất.Vạn Bảo Các còn không nghĩ hắn sẽ tham gia Long Môn tranh tài thì sao có thể cược hắn giành được hạng nhất.Có lẽ những người khác cũng sẽ không tin hắn có thể giành hạng nhất đâu.Dù tỉ lệ đặt cược có khoa trương đến đâu, số người dám cược thật sự cũng sẽ không được bao nhiêu.AdvertisementLâm Nhất dừng suy nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Ta không đi Vạn Bảo Các được. Ta cần phải tới rừng Táng Kiếm, sư tỷ, Vô Ưu, hai người có muốn đi cùng ta không?”“Ta không đi, mệt quá rồi, tiểu sư đệ nhớ đừng đến trễ đấy nhé!”Hân Nghiên nheo mắt lại, vẻ lười biếng ít thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động.Advertisement“Rừng Táng Kiếm à? Ta thì bỏ đi...”Lý Vô Ưu cười ngượng ngùng, hiển nhiên vẫn còn sợ Thập Tam gia....Vào đêm tối, bầu trời phủ kín những vì sao.Trên hồ Hàn bên ngoài rừng Táng Kiếm, hoàng thành Đế Đô.Lâm Nhất cưỡi ngựa Huyết Long, trên mặt là vẻ nghiêm túc với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Sư tỷ biết di hài của Hân Tuyệt đại ca đang ở đây nên mới không đến, có lẽ cô vẫn chưa biết nên đối mặt như thế nào.Ngoài mặt thoạt nhìn cười tươi như hoa, nhưng vết thương trong lòng vẫn chưa lành hẳn.Đừng nói là sư tỷ, ngay cả hắn cũng không có đủ dũng khí đối mặt với Hân Tuyệt.Đối mặt với Hân Tuyệt đại ca, người đã chết để bảo vệ tính mạng của hắn.Nhưng có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối diện, chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn trốn tránh.Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn trầm giọng bảo: “Đi!”Cộc cộc cộc!Ngựa Huyết Long hoá thành một tia chớp, phi nhanh trên mặt hồ Hàn mờ mịt hơi nước.Vừa đi được nửa đường, sương mù dày đặc trên mặt hồ tản ra, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.Trên mũi thuyền có một lão giả ăn mặc như một ông lão đánh cá, ông ta mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, cầm cần câu cá dưới bầu trời đầy sao.“Đến rồi à?”Áo tơi chưa động, giọng nói trầm thấp của ông lão đã vang lên, ông ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến, ngoài Lâm Nhất ra thì sẽ không có ai khác.