Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1396: “Ngươi đến làm gì?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Công tử Vân Chân nhướng mày, giơ ngón út lên.Hắn ta đang ám chỉ Lâm Nhất không chịu nổi một đòn, có thể thấy đối phương có tâm trạng khá tốt khi bốc được Lâm Nhất.Lúc này, Tần vương trên ngai vàng Tử Thanh đứng dậy nói: “Ta sẽ nói đôi điều về quy tắc của cuộc chiến Long Môn tranh tài cuối cùng. Quy tắc là thi đấu hai hai, người thắng sẽ vào nhóm chiến thắng để tranh ba vị trí đầu và hạng nhất, người thua sẽ vào nhóm thua trận, tranh thứ hạng năm sáu bảy tám”.“Cuối cùng, dựa theo quy tắc cũ, người giành chiến thắng trong nhóm thua trận sẽ có quyền lựa chọn hình thức địa ngục, đó là khiêu chiến tất cả thí sinh trong nhóm chiến thắng theo hình thức đánh luân phiên. Một khi đã quyết định sẽ không có đường lui, nếu như bại trận sẽ mất đi danh hiệu công tử”.AdvertisementSau khi Tần vương nói xong, quy tắc của cuộc chiến cuối cùng đã được quyết định.“Hôm nay dừng chiến tại đây, ba ngày sau các vị tân công tử sẽ bắt đầu tranh giành thứ hạng cuối cùng vào thời gian này”.AdvertisementPhải đợi ba ngày nữa sao...Trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng, họ thực sự vẫn chưa đã nghiền, trận đấu của Lâm Nhất và Nham Tâm đã khiến mọi người sôi trào nhiệt huyết, vô cùng chấn động.Nghĩ tới thứ tự thi đấu cuối cùng, trận đấu gay cấn như thế sẽ diễn ra liên tiếp, không ai mà không hào hứng cho được.Nhưng nghĩ lại thì sau cuộc chiến ngày hôm nay, hầu hết các công tử vào vòng loại tám đều bị thương.Nghỉ ngơi ba ngày dưỡng sức để chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng là chuyện bình thường.“Công tử Dạ và công tử Nham Tâm đều đã giết, vậy thì xin hãy tiện tay giết luôn công tử Vân Chân đi. Nếu không được đấu với ngươi trong Long Môn tranh tài thì thật đáng tiếc”.Bạch Lê Hiên nhìn Lâm Nhất, cười một tiếng rồi bỏ đi.“Hình như mỗi lần gặp đại ca là tiểu tử này phải làm ra vẻ nhất định sẽ thắng”.Lý Vô Ưu nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, bất mãn nói.“Cứ coi là lời chúc đi, ít nhất thì hắn ta cũng hi vọng ta thắng”.Lâm Nhất nhìn về phía Bạch Lê Hiên, nhẹ giọng trả lời.Mối thù giữa họ quả thật cần phải giải quyết trong Long Môn tranh tài. Nếu không gặp được đối phương, Lâm Nhất cũng sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.“Công tử Táng Hoa, tên rất hay”.Đang lúc suy tư, Diệp Phong đã bước đến, nở một nụ cười quái gở và nói: “Nếu thua trong tay công tử Vân Chân, chắc ngươi sẽ lựa chọn hình thức địa ngục đúng không? Chắc là vậy rồi, dù sao thì ngươi vẫn luôn chấp niệm với vị trí đầu bảng mà. Tuy nhiên, đến lúc đó không phải Táng Hoa nữa đâu, mà là táng thân đấy. Thật ra cái tên Táng Hoa đó rất xấu, ngươi nên đổi lại một cái tên khác thì hơn”.Không đợi Lâm Nhất đáp lời, hắn ta đã bật cười quái dị rồi nhanh chóng rời đi.“Tên này thua trong tay một tên tộc Man, lại không chịu được khi thấy Lâm Nhất có được danh xưng công tử”.Lý Vô Ưu tỏ vẻ bất bình, đều là đệ tự Kiếm Các, nhưng lời nói của Diệp Phong quả thật khiến người ta cảm thấy tức giận.

Công tử Vân Chân nhướng mày, giơ ngón út lên.

Hắn ta đang ám chỉ Lâm Nhất không chịu nổi một đòn, có thể thấy đối phương có tâm trạng khá tốt khi bốc được Lâm Nhất.

Lúc này, Tần vương trên ngai vàng Tử Thanh đứng dậy nói: “Ta sẽ nói đôi điều về quy tắc của cuộc chiến Long Môn tranh tài cuối cùng. Quy tắc là thi đấu hai hai, người thắng sẽ vào nhóm chiến thắng để tranh ba vị trí đầu và hạng nhất, người thua sẽ vào nhóm thua trận, tranh thứ hạng năm sáu bảy tám”.

“Cuối cùng, dựa theo quy tắc cũ, người giành chiến thắng trong nhóm thua trận sẽ có quyền lựa chọn hình thức địa ngục, đó là khiêu chiến tất cả thí sinh trong nhóm chiến thắng theo hình thức đánh luân phiên. Một khi đã quyết định sẽ không có đường lui, nếu như bại trận sẽ mất đi danh hiệu công tử”.

Advertisement

Sau khi Tần vương nói xong, quy tắc của cuộc chiến cuối cùng đã được quyết định.

“Hôm nay dừng chiến tại đây, ba ngày sau các vị tân công tử sẽ bắt đầu tranh giành thứ hạng cuối cùng vào thời gian này”.

Advertisement

Phải đợi ba ngày nữa sao...

Trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng, họ thực sự vẫn chưa đã nghiền, trận đấu của Lâm Nhất và Nham Tâm đã khiến mọi người sôi trào nhiệt huyết, vô cùng chấn động.

Nghĩ tới thứ tự thi đấu cuối cùng, trận đấu gay cấn như thế sẽ diễn ra liên tiếp, không ai mà không hào hứng cho được.

Nhưng nghĩ lại thì sau cuộc chiến ngày hôm nay, hầu hết các công tử vào vòng loại tám đều bị thương.

Nghỉ ngơi ba ngày dưỡng sức để chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng là chuyện bình thường.

“Công tử Dạ và công tử Nham Tâm đều đã giết, vậy thì xin hãy tiện tay giết luôn công tử Vân Chân đi. Nếu không được đấu với ngươi trong Long Môn tranh tài thì thật đáng tiếc”.

Bạch Lê Hiên nhìn Lâm Nhất, cười một tiếng rồi bỏ đi.

“Hình như mỗi lần gặp đại ca là tiểu tử này phải làm ra vẻ nhất định sẽ thắng”.

Lý Vô Ưu nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, bất mãn nói.

“Cứ coi là lời chúc đi, ít nhất thì hắn ta cũng hi vọng ta thắng”.

Lâm Nhất nhìn về phía Bạch Lê Hiên, nhẹ giọng trả lời.

Mối thù giữa họ quả thật cần phải giải quyết trong Long Môn tranh tài. Nếu không gặp được đối phương, Lâm Nhất cũng sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.

“Công tử Táng Hoa, tên rất hay”.

Đang lúc suy tư, Diệp Phong đã bước đến, nở một nụ cười quái gở và nói: “Nếu thua trong tay công tử Vân Chân, chắc ngươi sẽ lựa chọn hình thức địa ngục đúng không? Chắc là vậy rồi, dù sao thì ngươi vẫn luôn chấp niệm với vị trí đầu bảng mà. Tuy nhiên, đến lúc đó không phải Táng Hoa nữa đâu, mà là táng thân đấy. Thật ra cái tên Táng Hoa đó rất xấu, ngươi nên đổi lại một cái tên khác thì hơn”.

Không đợi Lâm Nhất đáp lời, hắn ta đã bật cười quái dị rồi nhanh chóng rời đi.

“Tên này thua trong tay một tên tộc Man, lại không chịu được khi thấy Lâm Nhất có được danh xưng công tử”.

Lý Vô Ưu tỏ vẻ bất bình, đều là đệ tự Kiếm Các, nhưng lời nói của Diệp Phong quả thật khiến người ta cảm thấy tức giận.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Công tử Vân Chân nhướng mày, giơ ngón út lên.Hắn ta đang ám chỉ Lâm Nhất không chịu nổi một đòn, có thể thấy đối phương có tâm trạng khá tốt khi bốc được Lâm Nhất.Lúc này, Tần vương trên ngai vàng Tử Thanh đứng dậy nói: “Ta sẽ nói đôi điều về quy tắc của cuộc chiến Long Môn tranh tài cuối cùng. Quy tắc là thi đấu hai hai, người thắng sẽ vào nhóm chiến thắng để tranh ba vị trí đầu và hạng nhất, người thua sẽ vào nhóm thua trận, tranh thứ hạng năm sáu bảy tám”.“Cuối cùng, dựa theo quy tắc cũ, người giành chiến thắng trong nhóm thua trận sẽ có quyền lựa chọn hình thức địa ngục, đó là khiêu chiến tất cả thí sinh trong nhóm chiến thắng theo hình thức đánh luân phiên. Một khi đã quyết định sẽ không có đường lui, nếu như bại trận sẽ mất đi danh hiệu công tử”.AdvertisementSau khi Tần vương nói xong, quy tắc của cuộc chiến cuối cùng đã được quyết định.“Hôm nay dừng chiến tại đây, ba ngày sau các vị tân công tử sẽ bắt đầu tranh giành thứ hạng cuối cùng vào thời gian này”.AdvertisementPhải đợi ba ngày nữa sao...Trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng, họ thực sự vẫn chưa đã nghiền, trận đấu của Lâm Nhất và Nham Tâm đã khiến mọi người sôi trào nhiệt huyết, vô cùng chấn động.Nghĩ tới thứ tự thi đấu cuối cùng, trận đấu gay cấn như thế sẽ diễn ra liên tiếp, không ai mà không hào hứng cho được.Nhưng nghĩ lại thì sau cuộc chiến ngày hôm nay, hầu hết các công tử vào vòng loại tám đều bị thương.Nghỉ ngơi ba ngày dưỡng sức để chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng là chuyện bình thường.“Công tử Dạ và công tử Nham Tâm đều đã giết, vậy thì xin hãy tiện tay giết luôn công tử Vân Chân đi. Nếu không được đấu với ngươi trong Long Môn tranh tài thì thật đáng tiếc”.Bạch Lê Hiên nhìn Lâm Nhất, cười một tiếng rồi bỏ đi.“Hình như mỗi lần gặp đại ca là tiểu tử này phải làm ra vẻ nhất định sẽ thắng”.Lý Vô Ưu nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, bất mãn nói.“Cứ coi là lời chúc đi, ít nhất thì hắn ta cũng hi vọng ta thắng”.Lâm Nhất nhìn về phía Bạch Lê Hiên, nhẹ giọng trả lời.Mối thù giữa họ quả thật cần phải giải quyết trong Long Môn tranh tài. Nếu không gặp được đối phương, Lâm Nhất cũng sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.“Công tử Táng Hoa, tên rất hay”.Đang lúc suy tư, Diệp Phong đã bước đến, nở một nụ cười quái gở và nói: “Nếu thua trong tay công tử Vân Chân, chắc ngươi sẽ lựa chọn hình thức địa ngục đúng không? Chắc là vậy rồi, dù sao thì ngươi vẫn luôn chấp niệm với vị trí đầu bảng mà. Tuy nhiên, đến lúc đó không phải Táng Hoa nữa đâu, mà là táng thân đấy. Thật ra cái tên Táng Hoa đó rất xấu, ngươi nên đổi lại một cái tên khác thì hơn”.Không đợi Lâm Nhất đáp lời, hắn ta đã bật cười quái dị rồi nhanh chóng rời đi.“Tên này thua trong tay một tên tộc Man, lại không chịu được khi thấy Lâm Nhất có được danh xưng công tử”.Lý Vô Ưu tỏ vẻ bất bình, đều là đệ tự Kiếm Các, nhưng lời nói của Diệp Phong quả thật khiến người ta cảm thấy tức giận.

Chương 1396: “Ngươi đến làm gì?”