Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1413: Phải làm sao đây...  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sau khi chào trưởng lão và đệ tử tông môn quen biết, Lâm Nhất bay lên, vững vàng đáp xuống chiến đài: “Có lẽ ta đã đến muộn rồi”.Tại sao lại đến muộn?Bởi vì hắn đã gặp phải tình huống nguy hiểm mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Trong quá trình lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã sinh tâm ma, nó như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật dài.AdvertisementMay mà cuối cùng hắn đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng cong lên, có lẽ Hân Tuyệt đại ca vẫn luôn ở trên trời dõi theo hắn.Trọng tài vuốt râu cười bảo: “Cũng may là chưa quá muộn. Ngươi đã đến kịp cuộc chiến cuối cùng, mọi người đã có mặt đủ, vậy không phải dài dòng nữa, trận cuối của vòng loại bốn bắt đầu thôi”.AdvertisementSắp bắt đầu rồi ư?Đám đông trên quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, trận đấu của công tử Táng Hoa và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ rất gay cấn.Mọi người cứ tưởng Lâm Nhất đã từ bỏ, đã được định sẵn sẽ lỡ mất trận đấu này.Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất lại xuất hiện, làm cho trận đấu vốn sẽ bỏ lỡ này lại bắt đầu, sao mọi người có thể không vui mừng được đây?“Ai nói sẽ bắt đầu?”Vân Chân cười mỉa mai, nhìn trọng tài: “Hình như các hạ quên rằng trận đấu này phải chờ ta gật đầu mới có thể bắt đầu”.“Chuyện này... Đúng là ngươi có quyền lợi này, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì trước đó ngươi không nói như vậy”.Trọng tài ngẩn ra một lúc rồi cau mày đáp.Ông ta cứ tưởng công tử Vân Chân sẽ không từ chối, dù sao trước đó hắn ta còn bảo cảm thấy tiếc nuối vì không được đánh với Lâm Nhất, giọng điệu cũng không giống như giả vờ.Lúc này Lâm Nhất đã đến, lẽ ra phải như mong muốn của hắn ta mới đúng.“Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Tiểu tử, nếu đã muộn thì đừng nghĩ rằng bản công tử sẽ cho ngươi đặc quyền. Ngươi muốn đánh với ta một trận cũng được thôi, nhưng với điều kiện là phải phế bỏ Long Hổ Quyền, quỳ xuống xin lỗi sư đệ Thông Nguyên của ta, nếu không thì ngoan ngoãn đi đấu với nhóm thua cuộc đi”.Vân Chân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đùa bỡn.“Sao có thể vậy được?”Trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão nổi giận quát.“Khinh người quá đáng, đường đường là một công tử mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy”.Nhìn Vân Chân tỏ ra đắc ý trên chiến đài vương giả, Lý Vô Ưu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.

Sau khi chào trưởng lão và đệ tử tông môn quen biết, Lâm Nhất bay lên, vững vàng đáp xuống chiến đài: “Có lẽ ta đã đến muộn rồi”.

Tại sao lại đến muộn?

Bởi vì hắn đã gặp phải tình huống nguy hiểm mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Trong quá trình lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã sinh tâm ma, nó như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật dài.

Advertisement

May mà cuối cùng hắn đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng cong lên, có lẽ Hân Tuyệt đại ca vẫn luôn ở trên trời dõi theo hắn.

Trọng tài vuốt râu cười bảo: “Cũng may là chưa quá muộn. Ngươi đã đến kịp cuộc chiến cuối cùng, mọi người đã có mặt đủ, vậy không phải dài dòng nữa, trận cuối của vòng loại bốn bắt đầu thôi”.

Advertisement

Sắp bắt đầu rồi ư?

Đám đông trên quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, trận đấu của công tử Táng Hoa và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ rất gay cấn.

Mọi người cứ tưởng Lâm Nhất đã từ bỏ, đã được định sẵn sẽ lỡ mất trận đấu này.

Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất lại xuất hiện, làm cho trận đấu vốn sẽ bỏ lỡ này lại bắt đầu, sao mọi người có thể không vui mừng được đây?

“Ai nói sẽ bắt đầu?”

Vân Chân cười mỉa mai, nhìn trọng tài: “Hình như các hạ quên rằng trận đấu này phải chờ ta gật đầu mới có thể bắt đầu”.

“Chuyện này... Đúng là ngươi có quyền lợi này, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì trước đó ngươi không nói như vậy”.

Trọng tài ngẩn ra một lúc rồi cau mày đáp.

Ông ta cứ tưởng công tử Vân Chân sẽ không từ chối, dù sao trước đó hắn ta còn bảo cảm thấy tiếc nuối vì không được đánh với Lâm Nhất, giọng điệu cũng không giống như giả vờ.

Lúc này Lâm Nhất đã đến, lẽ ra phải như mong muốn của hắn ta mới đúng.

“Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Tiểu tử, nếu đã muộn thì đừng nghĩ rằng bản công tử sẽ cho ngươi đặc quyền. Ngươi muốn đánh với ta một trận cũng được thôi, nhưng với điều kiện là phải phế bỏ Long Hổ Quyền, quỳ xuống xin lỗi sư đệ Thông Nguyên của ta, nếu không thì ngoan ngoãn đi đấu với nhóm thua cuộc đi”.

Vân Chân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đùa bỡn.

“Sao có thể vậy được?”

Trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão nổi giận quát.

“Khinh người quá đáng, đường đường là một công tử mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy”.

Nhìn Vân Chân tỏ ra đắc ý trên chiến đài vương giả, Lý Vô Ưu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sau khi chào trưởng lão và đệ tử tông môn quen biết, Lâm Nhất bay lên, vững vàng đáp xuống chiến đài: “Có lẽ ta đã đến muộn rồi”.Tại sao lại đến muộn?Bởi vì hắn đã gặp phải tình huống nguy hiểm mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Trong quá trình lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã sinh tâm ma, nó như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật dài.AdvertisementMay mà cuối cùng hắn đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng cong lên, có lẽ Hân Tuyệt đại ca vẫn luôn ở trên trời dõi theo hắn.Trọng tài vuốt râu cười bảo: “Cũng may là chưa quá muộn. Ngươi đã đến kịp cuộc chiến cuối cùng, mọi người đã có mặt đủ, vậy không phải dài dòng nữa, trận cuối của vòng loại bốn bắt đầu thôi”.AdvertisementSắp bắt đầu rồi ư?Đám đông trên quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, trận đấu của công tử Táng Hoa và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ rất gay cấn.Mọi người cứ tưởng Lâm Nhất đã từ bỏ, đã được định sẵn sẽ lỡ mất trận đấu này.Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhất lại xuất hiện, làm cho trận đấu vốn sẽ bỏ lỡ này lại bắt đầu, sao mọi người có thể không vui mừng được đây?“Ai nói sẽ bắt đầu?”Vân Chân cười mỉa mai, nhìn trọng tài: “Hình như các hạ quên rằng trận đấu này phải chờ ta gật đầu mới có thể bắt đầu”.“Chuyện này... Đúng là ngươi có quyền lợi này, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì trước đó ngươi không nói như vậy”.Trọng tài ngẩn ra một lúc rồi cau mày đáp.Ông ta cứ tưởng công tử Vân Chân sẽ không từ chối, dù sao trước đó hắn ta còn bảo cảm thấy tiếc nuối vì không được đánh với Lâm Nhất, giọng điệu cũng không giống như giả vờ.Lúc này Lâm Nhất đã đến, lẽ ra phải như mong muốn của hắn ta mới đúng.“Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Tiểu tử, nếu đã muộn thì đừng nghĩ rằng bản công tử sẽ cho ngươi đặc quyền. Ngươi muốn đánh với ta một trận cũng được thôi, nhưng với điều kiện là phải phế bỏ Long Hổ Quyền, quỳ xuống xin lỗi sư đệ Thông Nguyên của ta, nếu không thì ngoan ngoãn đi đấu với nhóm thua cuộc đi”.Vân Chân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đùa bỡn.“Sao có thể vậy được?”Trên hàng ghế Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão nổi giận quát.“Khinh người quá đáng, đường đường là một công tử mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy”.Nhìn Vân Chân tỏ ra đắc ý trên chiến đài vương giả, Lý Vô Ưu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác hắn ta ngay tại chỗ.

Chương 1413: Phải làm sao đây...