Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1415: “Đắc tội!”  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Rất nhiều người chú ý tổ chiến bại đều tỏ vẻ khiếp sợ, ngay cả Tần Vũ mà Phong Dã còn không sợ, vậy mà giờ lại nhận thua.Việc hắn ta nhận thua Lâm Nhất quả thật rất đáng kinh ngạc.“Đa tạ”, Lâm Nhất mỉm cười, hắn biết đối phương vẫn còn nhớ chút giao tình trong Mật cảnh Ma Liên.Advertisement“Ta bỏ quyền…”Không ngờ trọng tài còn chưa lên tiếng, lại thêm một người nữa trực tiếp hô bỏ quyền.Đó là Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh. Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt khó hiểu, vì sao Nhạc Thanh lại bỏ quyền?Advertisement“Tên nhóc này, ngươi đến chậm một bước nên không thấy được ta bại thảm thế nào đâu”.Nhạc Thanh cười khổ rồi khẽ thở dài: “Không cần tiếp tục đấu, chắc chắn thứ tự của ta sẽ xếp ngược trong Bát công tử, chẳng bằng như hắn, thành toàn cho ngươi cũng coi như là đền đáp ân cứu mạng Liễu Nguyệt ngày đó”.“Mỗi đệ tử Thần Sách Doanh đều leo ra từ núi thây biển máu trên chiến trường, đại thống lĩnh từng nói một câu, đến bây giờ ta vẫn nhớ. Dù rơi xuống tận đáy địa ngục thì chỉ cần có ham muốn sống là có thể leo ra khỏi núi thây biển máu. Địa ngục là cái thá gì chứ?”, trước khi xuống đài, Nhạc Thanh nhìn sâu vào mắt Lâm Nhất, trầm giọng nói.Lâm Nhất ngẫm nghĩ. Hắn đi ra từ rừng Táng Kiếm, có dùng “núi thây biển máu” so thì cũng chẳng đủ. Đúng thế, địa ngục là cái thá gì chứ? Một kiếm là có thể chém được!Trong tổ chiến bại, một người nhận thua, một người bỏ quyền, phút chốc, chỉ còn Lâm Nhất và công tử Thủy Nguyệt, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.“Muốn leo ra từ địa ngục ư? Trước tiên qua ải của ta đã, kiếm trong tay ta không cho phép ta nhận thua”, công tử Thủy Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Nhất, nói một cách bình tĩnh.Tuy nhiên, kiếm ý trên người nàng ta lại không hề bình tĩnh, mà vô cùng sắc bén và ác liệt, hệt như ánh trăng trong mây, chờ đợi tách ra.Xem ra trận chiến này là không thể tránh khỏi rồi.“Đắc tội!”Lâm Nhất chắp tay thi lễ, thoáng chốc, trên người hắn bộc phát chiến ý nồng đậm, ánh mắt khi nhìn đối phương cũng vô cùng sắc bén và ác liệt.Cùng lúc đó, trước ánh mắt của mọi người, trong ánh hào quang chói mắt của chiến đài vương giả, trận chiến giữa công tử Vân Chân và công tử Tiểu Bạch cũng bắt đầu.Hai người vô cùng cao ngạo kia đang tranh nhau ba thứ hạng đầu trong Long Môn tranh tài.Còn Lâm Nhất, cái mà hắn đang tranh giành chính là cơ hội ra khỏi địa ngục.Hai trận đại chiến gần như diễn ra cùng một lúc, có điều, so với trận chiến của tổ chiến bại thì trận chiến trên chiến đài vương giả càng được quan tâm nhiều hơn.Công tử Vân Chân giao đấu cùng công tử Tiểu Bạch.Một người chính là một trong Bát công tử ba năm trước, nổi danh ngang ngửa Lưu Thương của Huyền Thiên Tông. Sau ba năm, tu vi của hắn ta đã thâm hậu đến độ khiến người kinh hãi.

Rất nhiều người chú ý tổ chiến bại đều tỏ vẻ khiếp sợ, ngay cả Tần Vũ mà Phong Dã còn không sợ, vậy mà giờ lại nhận thua.

Việc hắn ta nhận thua Lâm Nhất quả thật rất đáng kinh ngạc.

“Đa tạ”, Lâm Nhất mỉm cười, hắn biết đối phương vẫn còn nhớ chút giao tình trong Mật cảnh Ma Liên.

Advertisement

“Ta bỏ quyền…”

Không ngờ trọng tài còn chưa lên tiếng, lại thêm một người nữa trực tiếp hô bỏ quyền.

Đó là Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh. Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt khó hiểu, vì sao Nhạc Thanh lại bỏ quyền?

Advertisement

“Tên nhóc này, ngươi đến chậm một bước nên không thấy được ta bại thảm thế nào đâu”.

Nhạc Thanh cười khổ rồi khẽ thở dài: “Không cần tiếp tục đấu, chắc chắn thứ tự của ta sẽ xếp ngược trong Bát công tử, chẳng bằng như hắn, thành toàn cho ngươi cũng coi như là đền đáp ân cứu mạng Liễu Nguyệt ngày đó”.

“Mỗi đệ tử Thần Sách Doanh đều leo ra từ núi thây biển máu trên chiến trường, đại thống lĩnh từng nói một câu, đến bây giờ ta vẫn nhớ. Dù rơi xuống tận đáy địa ngục thì chỉ cần có ham muốn sống là có thể leo ra khỏi núi thây biển máu. Địa ngục là cái thá gì chứ?”, trước khi xuống đài, Nhạc Thanh nhìn sâu vào mắt Lâm Nhất, trầm giọng nói.

Lâm Nhất ngẫm nghĩ. Hắn đi ra từ rừng Táng Kiếm, có dùng “núi thây biển máu” so thì cũng chẳng đủ. Đúng thế, địa ngục là cái thá gì chứ? Một kiếm là có thể chém được!

Trong tổ chiến bại, một người nhận thua, một người bỏ quyền, phút chốc, chỉ còn Lâm Nhất và công tử Thủy Nguyệt, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.

“Muốn leo ra từ địa ngục ư? Trước tiên qua ải của ta đã, kiếm trong tay ta không cho phép ta nhận thua”, công tử Thủy Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Nhất, nói một cách bình tĩnh.

Tuy nhiên, kiếm ý trên người nàng ta lại không hề bình tĩnh, mà vô cùng sắc bén và ác liệt, hệt như ánh trăng trong mây, chờ đợi tách ra.

Xem ra trận chiến này là không thể tránh khỏi rồi.

“Đắc tội!”

Lâm Nhất chắp tay thi lễ, thoáng chốc, trên người hắn bộc phát chiến ý nồng đậm, ánh mắt khi nhìn đối phương cũng vô cùng sắc bén và ác liệt.

Cùng lúc đó, trước ánh mắt của mọi người, trong ánh hào quang chói mắt của chiến đài vương giả, trận chiến giữa công tử Vân Chân và công tử Tiểu Bạch cũng bắt đầu.

Hai người vô cùng cao ngạo kia đang tranh nhau ba thứ hạng đầu trong Long Môn tranh tài.

Còn Lâm Nhất, cái mà hắn đang tranh giành chính là cơ hội ra khỏi địa ngục.

Hai trận đại chiến gần như diễn ra cùng một lúc, có điều, so với trận chiến của tổ chiến bại thì trận chiến trên chiến đài vương giả càng được quan tâm nhiều hơn.

Công tử Vân Chân giao đấu cùng công tử Tiểu Bạch.

Một người chính là một trong Bát công tử ba năm trước, nổi danh ngang ngửa Lưu Thương của Huyền Thiên Tông. Sau ba năm, tu vi của hắn ta đã thâm hậu đến độ khiến người kinh hãi.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Rất nhiều người chú ý tổ chiến bại đều tỏ vẻ khiếp sợ, ngay cả Tần Vũ mà Phong Dã còn không sợ, vậy mà giờ lại nhận thua.Việc hắn ta nhận thua Lâm Nhất quả thật rất đáng kinh ngạc.“Đa tạ”, Lâm Nhất mỉm cười, hắn biết đối phương vẫn còn nhớ chút giao tình trong Mật cảnh Ma Liên.Advertisement“Ta bỏ quyền…”Không ngờ trọng tài còn chưa lên tiếng, lại thêm một người nữa trực tiếp hô bỏ quyền.Đó là Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh. Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt khó hiểu, vì sao Nhạc Thanh lại bỏ quyền?Advertisement“Tên nhóc này, ngươi đến chậm một bước nên không thấy được ta bại thảm thế nào đâu”.Nhạc Thanh cười khổ rồi khẽ thở dài: “Không cần tiếp tục đấu, chắc chắn thứ tự của ta sẽ xếp ngược trong Bát công tử, chẳng bằng như hắn, thành toàn cho ngươi cũng coi như là đền đáp ân cứu mạng Liễu Nguyệt ngày đó”.“Mỗi đệ tử Thần Sách Doanh đều leo ra từ núi thây biển máu trên chiến trường, đại thống lĩnh từng nói một câu, đến bây giờ ta vẫn nhớ. Dù rơi xuống tận đáy địa ngục thì chỉ cần có ham muốn sống là có thể leo ra khỏi núi thây biển máu. Địa ngục là cái thá gì chứ?”, trước khi xuống đài, Nhạc Thanh nhìn sâu vào mắt Lâm Nhất, trầm giọng nói.Lâm Nhất ngẫm nghĩ. Hắn đi ra từ rừng Táng Kiếm, có dùng “núi thây biển máu” so thì cũng chẳng đủ. Đúng thế, địa ngục là cái thá gì chứ? Một kiếm là có thể chém được!Trong tổ chiến bại, một người nhận thua, một người bỏ quyền, phút chốc, chỉ còn Lâm Nhất và công tử Thủy Nguyệt, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.“Muốn leo ra từ địa ngục ư? Trước tiên qua ải của ta đã, kiếm trong tay ta không cho phép ta nhận thua”, công tử Thủy Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Nhất, nói một cách bình tĩnh.Tuy nhiên, kiếm ý trên người nàng ta lại không hề bình tĩnh, mà vô cùng sắc bén và ác liệt, hệt như ánh trăng trong mây, chờ đợi tách ra.Xem ra trận chiến này là không thể tránh khỏi rồi.“Đắc tội!”Lâm Nhất chắp tay thi lễ, thoáng chốc, trên người hắn bộc phát chiến ý nồng đậm, ánh mắt khi nhìn đối phương cũng vô cùng sắc bén và ác liệt.Cùng lúc đó, trước ánh mắt của mọi người, trong ánh hào quang chói mắt của chiến đài vương giả, trận chiến giữa công tử Vân Chân và công tử Tiểu Bạch cũng bắt đầu.Hai người vô cùng cao ngạo kia đang tranh nhau ba thứ hạng đầu trong Long Môn tranh tài.Còn Lâm Nhất, cái mà hắn đang tranh giành chính là cơ hội ra khỏi địa ngục.Hai trận đại chiến gần như diễn ra cùng một lúc, có điều, so với trận chiến của tổ chiến bại thì trận chiến trên chiến đài vương giả càng được quan tâm nhiều hơn.Công tử Vân Chân giao đấu cùng công tử Tiểu Bạch.Một người chính là một trong Bát công tử ba năm trước, nổi danh ngang ngửa Lưu Thương của Huyền Thiên Tông. Sau ba năm, tu vi của hắn ta đã thâm hậu đến độ khiến người kinh hãi.

Chương 1415: “Đắc tội!”