Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1445: Ngông cuồng!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ngông cuồng!Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự kiêu ngạo từ trong xương cốt qua lời nói của Tần Vũ. Cho dù Lâm Nhất đã đánh bại ba người liên tiếp, nhưng trong mắt hắn ta vẫn không đáng nhắc tới.Mọi người đều rơi vào im lặng.Vô số người xem chiến không ai dám cười nhạo sự ngông cuồng của hắn ta.AdvertisementChỉ vì hắn ta là Tần Vũ, công tử Phi Vũ - Tần Vũ.Thực lực của hắn ta sâu không thấy đáy, ba năm trước hắn ta đã tranh quán quân với Lưu Thương, chỉ thua đối phương một chiêu.Ba năm sau, không ai biết thực lực của hắn ta đã mạnh đến mức nào.Advertisement“Trận chiến cuối cùng của "Con đường địa ngục", Lâm Nhất đối chiến công tử Phi Vũ!”Lời nói của trọng tài vừa dứt, Tần Vũ đã vung một tay lên, tùy ý tung ra một chưởng.Một chưởng này không có gì lạ, đơn giản mà tùy tiện, nhưng sau khi chưởng đó được đẩy ra, lập tức có khí tức đáng sợ bùng nổ.Mặt đất đổ nát đột nhiên dấy lên cát bụi, sau đó một bàn tay khổng lồ hoàn toàn do chân nguyên ngưng tụ bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra khí tức nóng rực mà mãnh liệt.Khoảnh khắc bàn tay khổng lồ đó bỗng dưng xuất hiện, trên quảng trường Long Môn, sắc mặt của nhiều người đều biến đổi lớn.Khí tức chứa trong chưởng mang quá đáng sợ, thiên tài cảnh giới Huyền Võ đều dâng lên cảm giác sợ hãi, toàn thân run rẩy, cũng chỉ có cao thủ cảnh giới Tử Phủ mới có thể bình tĩnh quan sát.Con ngươi trong mắt Lâm Nhất co lại, kiếm Táng Hoa không hề do dự phẫn nộ chém ra.“Thủy Nguyệt kiếm pháp, Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển toàn lực, chỉ chớp mắt, bảy mươi hai cánh hoa đều nở rộ.Ánh Sáng Hạo Nguyệt tỏa ra hào quang kì lạ trước kia, cùng với Ánh Sáng Hạo Nguyệt dồi dào lần nữa nở bung lúc này ngưng tụ thành một chùm ánh sáng kiếm màu tím, trong nháy mắt va chạm với chưởng tay khổng lồ kia.Ầm ầm!Hư không run rẩy, dư âm đáng sợ cuồn cuộn lan ra.Nhưng chốc lát sau, kiếm mang màu tím như lửa như trăng ấy lập tức tan vỡ.Lâm Nhất hơi biến sắc, chỉ có thể đưa ngang kiếm trước người, ngăn chặn chưởng mang tiếp tục lao tới.Trong tiếng nổ rần trời, ánh trăng tan vỡ và kiếm mang vỡ vụn tựa tuyết rơi xuống chiến đài vương giả.Lâm Nhất lùi lại, ra tới ngoài rìa chiến đài vương giả mới đứng vững được.Chỉ là sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch chưa từng thấy, không còn chút sắc máu.“Quá yếu, bổn hoàng tử chỉ mới dùng chưa tới ba thành sức mạnh mà thôi. Lâm Nhất, ngươi yếu đến vậy sao?”.Cuồng phong thổi qua, dư chấn dao dộng, Tần Vũ nheo mắt lại, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.Chưa tới ba phần!
Ngông cuồng!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự kiêu ngạo từ trong xương cốt qua lời nói của Tần Vũ. Cho dù Lâm Nhất đã đánh bại ba người liên tiếp, nhưng trong mắt hắn ta vẫn không đáng nhắc tới.
Mọi người đều rơi vào im lặng.
Vô số người xem chiến không ai dám cười nhạo sự ngông cuồng của hắn ta.
Advertisement
Chỉ vì hắn ta là Tần Vũ, công tử Phi Vũ - Tần Vũ.
Thực lực của hắn ta sâu không thấy đáy, ba năm trước hắn ta đã tranh quán quân với Lưu Thương, chỉ thua đối phương một chiêu.
Ba năm sau, không ai biết thực lực của hắn ta đã mạnh đến mức nào.
Advertisement
“Trận chiến cuối cùng của "Con đường địa ngục", Lâm Nhất đối chiến công tử Phi Vũ!”
Lời nói của trọng tài vừa dứt, Tần Vũ đã vung một tay lên, tùy ý tung ra một chưởng.
Một chưởng này không có gì lạ, đơn giản mà tùy tiện, nhưng sau khi chưởng đó được đẩy ra, lập tức có khí tức đáng sợ bùng nổ.
Mặt đất đổ nát đột nhiên dấy lên cát bụi, sau đó một bàn tay khổng lồ hoàn toàn do chân nguyên ngưng tụ bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra khí tức nóng rực mà mãnh liệt.
Khoảnh khắc bàn tay khổng lồ đó bỗng dưng xuất hiện, trên quảng trường Long Môn, sắc mặt của nhiều người đều biến đổi lớn.
Khí tức chứa trong chưởng mang quá đáng sợ, thiên tài cảnh giới Huyền Võ đều dâng lên cảm giác sợ hãi, toàn thân run rẩy, cũng chỉ có cao thủ cảnh giới Tử Phủ mới có thể bình tĩnh quan sát.
Con ngươi trong mắt Lâm Nhất co lại, kiếm Táng Hoa không hề do dự phẫn nộ chém ra.
“Thủy Nguyệt kiếm pháp, Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”
Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển toàn lực, chỉ chớp mắt, bảy mươi hai cánh hoa đều nở rộ.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt tỏa ra hào quang kì lạ trước kia, cùng với Ánh Sáng Hạo Nguyệt dồi dào lần nữa nở bung lúc này ngưng tụ thành một chùm ánh sáng kiếm màu tím, trong nháy mắt va chạm với chưởng tay khổng lồ kia.
Ầm ầm!
Hư không run rẩy, dư âm đáng sợ cuồn cuộn lan ra.
Nhưng chốc lát sau, kiếm mang màu tím như lửa như trăng ấy lập tức tan vỡ.
Lâm Nhất hơi biến sắc, chỉ có thể đưa ngang kiếm trước người, ngăn chặn chưởng mang tiếp tục lao tới.
Trong tiếng nổ rần trời, ánh trăng tan vỡ và kiếm mang vỡ vụn tựa tuyết rơi xuống chiến đài vương giả.
Lâm Nhất lùi lại, ra tới ngoài rìa chiến đài vương giả mới đứng vững được.
Chỉ là sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch chưa từng thấy, không còn chút sắc máu.
“Quá yếu, bổn hoàng tử chỉ mới dùng chưa tới ba thành sức mạnh mà thôi. Lâm Nhất, ngươi yếu đến vậy sao?”.
Cuồng phong thổi qua, dư chấn dao dộng, Tần Vũ nheo mắt lại, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.
Chưa tới ba phần!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ngông cuồng!Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự kiêu ngạo từ trong xương cốt qua lời nói của Tần Vũ. Cho dù Lâm Nhất đã đánh bại ba người liên tiếp, nhưng trong mắt hắn ta vẫn không đáng nhắc tới.Mọi người đều rơi vào im lặng.Vô số người xem chiến không ai dám cười nhạo sự ngông cuồng của hắn ta.AdvertisementChỉ vì hắn ta là Tần Vũ, công tử Phi Vũ - Tần Vũ.Thực lực của hắn ta sâu không thấy đáy, ba năm trước hắn ta đã tranh quán quân với Lưu Thương, chỉ thua đối phương một chiêu.Ba năm sau, không ai biết thực lực của hắn ta đã mạnh đến mức nào.Advertisement“Trận chiến cuối cùng của "Con đường địa ngục", Lâm Nhất đối chiến công tử Phi Vũ!”Lời nói của trọng tài vừa dứt, Tần Vũ đã vung một tay lên, tùy ý tung ra một chưởng.Một chưởng này không có gì lạ, đơn giản mà tùy tiện, nhưng sau khi chưởng đó được đẩy ra, lập tức có khí tức đáng sợ bùng nổ.Mặt đất đổ nát đột nhiên dấy lên cát bụi, sau đó một bàn tay khổng lồ hoàn toàn do chân nguyên ngưng tụ bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra khí tức nóng rực mà mãnh liệt.Khoảnh khắc bàn tay khổng lồ đó bỗng dưng xuất hiện, trên quảng trường Long Môn, sắc mặt của nhiều người đều biến đổi lớn.Khí tức chứa trong chưởng mang quá đáng sợ, thiên tài cảnh giới Huyền Võ đều dâng lên cảm giác sợ hãi, toàn thân run rẩy, cũng chỉ có cao thủ cảnh giới Tử Phủ mới có thể bình tĩnh quan sát.Con ngươi trong mắt Lâm Nhất co lại, kiếm Táng Hoa không hề do dự phẫn nộ chém ra.“Thủy Nguyệt kiếm pháp, Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển toàn lực, chỉ chớp mắt, bảy mươi hai cánh hoa đều nở rộ.Ánh Sáng Hạo Nguyệt tỏa ra hào quang kì lạ trước kia, cùng với Ánh Sáng Hạo Nguyệt dồi dào lần nữa nở bung lúc này ngưng tụ thành một chùm ánh sáng kiếm màu tím, trong nháy mắt va chạm với chưởng tay khổng lồ kia.Ầm ầm!Hư không run rẩy, dư âm đáng sợ cuồn cuộn lan ra.Nhưng chốc lát sau, kiếm mang màu tím như lửa như trăng ấy lập tức tan vỡ.Lâm Nhất hơi biến sắc, chỉ có thể đưa ngang kiếm trước người, ngăn chặn chưởng mang tiếp tục lao tới.Trong tiếng nổ rần trời, ánh trăng tan vỡ và kiếm mang vỡ vụn tựa tuyết rơi xuống chiến đài vương giả.Lâm Nhất lùi lại, ra tới ngoài rìa chiến đài vương giả mới đứng vững được.Chỉ là sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch chưa từng thấy, không còn chút sắc máu.“Quá yếu, bổn hoàng tử chỉ mới dùng chưa tới ba thành sức mạnh mà thôi. Lâm Nhất, ngươi yếu đến vậy sao?”.Cuồng phong thổi qua, dư chấn dao dộng, Tần Vũ nheo mắt lại, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.Chưa tới ba phần!