Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1704: “Ngươi đúng là tự tìm đường chết!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Tình huống này sao có thể khiến hắn ta không kinh ngạc cho được, thật là đáng sợ.Lâm Nhất trở tay, hoa Hoả Ngục được hắn để vào trong túi trữ vật, bầu trời bình thường trở lại.Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời tựa như màu máu.Khiến cho quảng trường Hoả Ngục cũng trở nên vắng lặng và yên tĩnh.AdvertisementTrong mắt Cổ Phong loé lên vẻ tham lam, hắn ta cười gằn: “Không muốn chết thì đưa hoa Hoả Ngục cho ta, với thực lực của ngươi không giữ được hoa này đâu!”“Thấy ta lấy được hoa Hoả Ngục còn dám phách lối như thế, xem ra ngươi mạnh hơn tên vô dụng lúc trước một chút”.Lâm Nhất nở nụ cười, nói với giọng điệu giễu cợt.Advertisement“Lâm huynh, đừng coi thường tên này, Cổ Phong này từng đánh chết tán tu Âm Huyền viên mãn, không thể coi thường được”.Cung Minh thấy Lâm Nhất hơi khinh thường đối phương thì vội đứng lên nói.“Ta có cho ngươi đứng dậy à?”Nét mặt Cổ Phong đột nhiên thay đổi, hắn ta nhanh như chớp đánh một chưởng về phía Cung Minh từ phía xa.Ầm!Khí mang ngưng tụ từ chưởng phong đụng vào trước ngực Cung Minh, khiến hắn ta bay xa ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.Sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, không đợi đối phương hạ cánh tay vừa nâng lên xuống, hắn chợt búng tay một cái.Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!Một chùm kiếm mang màu bạc ngưng tụ từ Đạn Chỉ Thần Kiếm phá không bay đi, thoáng chốc xuyên thủng đầu gối của Cổ Đằng.Phịch!Cổ Đằng hét lên thảm thiết, quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, máu tươi từng chút thấm qua lớp vải nơi đầu gối, khiến Cổ Đằng đau đến mức không nói nên lời.“Dừng tay!”Cổ Phong không thể giữ được nét mặt bình tĩnh nữa, lạnh lùng quát lên.Phập!Nhưng hắn ta vừa dứt lời, lại có một tia kiếm quang màu bạc xuyên thủng một đầu gối khác của Cổ Đằng, một tiếng phịch vang lên, nét mặt Cổ Đằng tái nhợt, hắn ta hoàn toàn quỳ rạp dưới đất.“Ngươi đúng là tự tìm đường chết!”Nét mặt Cổ Phong trở nên dữ tợn, sát khí trong mắt hắn ta gần như ngưng tụ thành thực thể, hai tay nắm chặt lại. Có những làn sóng chân nguyên màu đỏ thẫm biến thành huyết quang tràn ra từ trong người hắn ta.E rằng uy thế của nó chỉ cách Âm Huyền viên mãn chưa đến nửa bước.
Tình huống này sao có thể khiến hắn ta không kinh ngạc cho được, thật là đáng sợ.
Lâm Nhất trở tay, hoa Hoả Ngục được hắn để vào trong túi trữ vật, bầu trời bình thường trở lại.
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời tựa như màu máu.
Khiến cho quảng trường Hoả Ngục cũng trở nên vắng lặng và yên tĩnh.
Advertisement
Trong mắt Cổ Phong loé lên vẻ tham lam, hắn ta cười gằn: “Không muốn chết thì đưa hoa Hoả Ngục cho ta, với thực lực của ngươi không giữ được hoa này đâu!”
“Thấy ta lấy được hoa Hoả Ngục còn dám phách lối như thế, xem ra ngươi mạnh hơn tên vô dụng lúc trước một chút”.
Lâm Nhất nở nụ cười, nói với giọng điệu giễu cợt.
Advertisement
“Lâm huynh, đừng coi thường tên này, Cổ Phong này từng đánh chết tán tu Âm Huyền viên mãn, không thể coi thường được”.
Cung Minh thấy Lâm Nhất hơi khinh thường đối phương thì vội đứng lên nói.
“Ta có cho ngươi đứng dậy à?”
Nét mặt Cổ Phong đột nhiên thay đổi, hắn ta nhanh như chớp đánh một chưởng về phía Cung Minh từ phía xa.
Ầm!
Khí mang ngưng tụ từ chưởng phong đụng vào trước ngực Cung Minh, khiến hắn ta bay xa ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, không đợi đối phương hạ cánh tay vừa nâng lên xuống, hắn chợt búng tay một cái.
Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!
Một chùm kiếm mang màu bạc ngưng tụ từ Đạn Chỉ Thần Kiếm phá không bay đi, thoáng chốc xuyên thủng đầu gối của Cổ Đằng.
Phịch!
Cổ Đằng hét lên thảm thiết, quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, máu tươi từng chút thấm qua lớp vải nơi đầu gối, khiến Cổ Đằng đau đến mức không nói nên lời.
“Dừng tay!”
Cổ Phong không thể giữ được nét mặt bình tĩnh nữa, lạnh lùng quát lên.
Phập!
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, lại có một tia kiếm quang màu bạc xuyên thủng một đầu gối khác của Cổ Đằng, một tiếng phịch vang lên, nét mặt Cổ Đằng tái nhợt, hắn ta hoàn toàn quỳ rạp dưới đất.
“Ngươi đúng là tự tìm đường chết!”
Nét mặt Cổ Phong trở nên dữ tợn, sát khí trong mắt hắn ta gần như ngưng tụ thành thực thể, hai tay nắm chặt lại. Có những làn sóng chân nguyên màu đỏ thẫm biến thành huyết quang tràn ra từ trong người hắn ta.
E rằng uy thế của nó chỉ cách Âm Huyền viên mãn chưa đến nửa bước.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Tình huống này sao có thể khiến hắn ta không kinh ngạc cho được, thật là đáng sợ.Lâm Nhất trở tay, hoa Hoả Ngục được hắn để vào trong túi trữ vật, bầu trời bình thường trở lại.Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời tựa như màu máu.Khiến cho quảng trường Hoả Ngục cũng trở nên vắng lặng và yên tĩnh.AdvertisementTrong mắt Cổ Phong loé lên vẻ tham lam, hắn ta cười gằn: “Không muốn chết thì đưa hoa Hoả Ngục cho ta, với thực lực của ngươi không giữ được hoa này đâu!”“Thấy ta lấy được hoa Hoả Ngục còn dám phách lối như thế, xem ra ngươi mạnh hơn tên vô dụng lúc trước một chút”.Lâm Nhất nở nụ cười, nói với giọng điệu giễu cợt.Advertisement“Lâm huynh, đừng coi thường tên này, Cổ Phong này từng đánh chết tán tu Âm Huyền viên mãn, không thể coi thường được”.Cung Minh thấy Lâm Nhất hơi khinh thường đối phương thì vội đứng lên nói.“Ta có cho ngươi đứng dậy à?”Nét mặt Cổ Phong đột nhiên thay đổi, hắn ta nhanh như chớp đánh một chưởng về phía Cung Minh từ phía xa.Ầm!Khí mang ngưng tụ từ chưởng phong đụng vào trước ngực Cung Minh, khiến hắn ta bay xa ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.Sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, không đợi đối phương hạ cánh tay vừa nâng lên xuống, hắn chợt búng tay một cái.Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!Một chùm kiếm mang màu bạc ngưng tụ từ Đạn Chỉ Thần Kiếm phá không bay đi, thoáng chốc xuyên thủng đầu gối của Cổ Đằng.Phịch!Cổ Đằng hét lên thảm thiết, quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, máu tươi từng chút thấm qua lớp vải nơi đầu gối, khiến Cổ Đằng đau đến mức không nói nên lời.“Dừng tay!”Cổ Phong không thể giữ được nét mặt bình tĩnh nữa, lạnh lùng quát lên.Phập!Nhưng hắn ta vừa dứt lời, lại có một tia kiếm quang màu bạc xuyên thủng một đầu gối khác của Cổ Đằng, một tiếng phịch vang lên, nét mặt Cổ Đằng tái nhợt, hắn ta hoàn toàn quỳ rạp dưới đất.“Ngươi đúng là tự tìm đường chết!”Nét mặt Cổ Phong trở nên dữ tợn, sát khí trong mắt hắn ta gần như ngưng tụ thành thực thể, hai tay nắm chặt lại. Có những làn sóng chân nguyên màu đỏ thẫm biến thành huyết quang tràn ra từ trong người hắn ta.E rằng uy thế của nó chỉ cách Âm Huyền viên mãn chưa đến nửa bước.