Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1810: “Ta suýt quên mất chuyện này luôn”.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết núi cao bao nhiêu, trời dày bao nhiêu!Dưới chân núi Linh Mộc phong, Lâm Nhất tình cờ gặp được một người, là Mặc Linh.“Sư tỷ, thật trùng hợp”.Lâm Nhất nhẹ giọng chào hỏi.Advertisement“Không trùng hợp, ta đang ở đây đợi ngươi. Ngươi đã gặp nha đầu Mục Tuyết kia chưa?”Mặc Linh nháy mắt, hỏi.Lâm Nhất gật đầu nhưng không nói tiếp, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Linh Mộc phong. Ngọn núi này nhô lên từ mặt đất, cao ngất chạm đến mây, một lát sau hắn mới hỏi: “Sư tỷ, tỷ cảm thấy ngọn núi này có cao không?”AdvertisementMột tia sáng loé qua trong mắt Mặc Linh, nàng ta đáp: “Núi cao còn có núi cao hơn”.“Vậy còn bầu trời này dày bao nhiêu?”“Trên trời có trời, trên người có người”.Lâm Nhất dời mắt xuống, cười bảo: “Đúng vậy, trên trời có trời, trên người có người, núi cao còn có núi cao hơn”.Ai là ếch ngồi đáy giếng, vấn đề này sẽ có thời gian chứng minh!Mặc Linh nhạy bén, hiểu tính tình của nha đầu Mục Tuyết nên cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.Nhưng nàng ta không giỏi an ủi người khác, cũng không thích làm điều đó. Nàng ta đã nói những gì mình muốn nói, không có ý định vạch trần.“Đây là linh đan tứ phẩm mà Viện trưởng luyện chế cho ngươi, đan Càn Khôn Bích Vân”.Mặc Linh vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp kính nhỏ tinh xảo ra đưa qua.Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, hắn đưa tay nhận lấy, cười nói: “Ta suýt quên mất chuyện này luôn”.“Còn ta thì vẫn chưa quên nên mới đứng đợi ở đây. Lúc trước ta đã hứa sẽ cho ngươi một món linh bảo, bây giờ cũng đã chọn xong rồi”.Bàn tay trắng như tuyết như ngọc của Mặc Linh vỗ nhẹ vào túi trữ vật, chín cây đoản kiếm lạ mắt bay ra.Đoản kiếm không có chuôi, chỉ có lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm có hình dạng độc đáo, có thể kết hợp theo ý muốn. Chín cây đoản kiếm có thể nối liền nhau tạo thành một thanh linh kiếm trường xà, cũng có thể ráp hai cây với nhau tạo thành lưỡi dao chữ Thập, ngoài ra còn có thể đặt chồng lên nhau tạo thành thanh loan đao bán nguyệt, thay đổi nhiều kiểu đến hoa cả mắt.Lưỡi kiếm ánh lên tia sáng lạnh sắc bén, trên thân kiếm dường như được khắc Linh văn thuộc tính băng khá huyền ảo, nhìn qua như có bông tuyết đang bay.“Thời thượng cổ có một món linh bảo nổi tiếng tên là Tuyết Nguyệt Phi Hoa, nó được hợp thành từ mười sáu cây Nguyệt Nhận. Vốn dĩ ta không tìm được, cái này là bản sao của Tuyết Nguyệt Phi Hoa, cũng không phải vật phàm, so với quạt Ngân Thiết trong tay ta cũng không thua kém gì, ngươi thấy thế nào?”Mặc Linh vừa điều khiển Tuyết Nguyệt Phi Hoa, vừa nhẹ giọng giới thiệu cho Lâm Nhất. Chín cây đoản kiếm tên là Nguyệt Nhận kia bay múa quanh người nàng ta, lúc hợp lúc mở làm nàng ta trông rất đẹp.Lâm Nhất ngắm nghía một lúc rồi đáp: “Quả nhiên không phải vật phàm, nhưng ta vẫn quen dùng kiếm hơn, có Táng Hoa là đủ rồi”.Vèo!Chín cây Nguyệt Nhận hợp lại thành một, Mặc Linh cất nó đi, cũng không ép buộc Lâm Nhất: “Mười ngày nữa cuộc chiến giữa năm thư viện sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi”.Lâm Nhất gật đầu, nhìn đối phương rời đi, trong lòng lại suy tư.Tu vi của hắn tăng mạnh, từ cảnh giới Âm Huyền đại thành đột phá lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn, có thể nói là tăng nhanh như gió, tích luỹ lâu dài.

Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết núi cao bao nhiêu, trời dày bao nhiêu!

Dưới chân núi Linh Mộc phong, Lâm Nhất tình cờ gặp được một người, là Mặc Linh.

“Sư tỷ, thật trùng hợp”.

Lâm Nhất nhẹ giọng chào hỏi.

Advertisement

“Không trùng hợp, ta đang ở đây đợi ngươi. Ngươi đã gặp nha đầu Mục Tuyết kia chưa?”

Mặc Linh nháy mắt, hỏi.

Lâm Nhất gật đầu nhưng không nói tiếp, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Linh Mộc phong. Ngọn núi này nhô lên từ mặt đất, cao ngất chạm đến mây, một lát sau hắn mới hỏi: “Sư tỷ, tỷ cảm thấy ngọn núi này có cao không?”

Advertisement

Một tia sáng loé qua trong mắt Mặc Linh, nàng ta đáp: “Núi cao còn có núi cao hơn”.

“Vậy còn bầu trời này dày bao nhiêu?”

“Trên trời có trời, trên người có người”.

Lâm Nhất dời mắt xuống, cười bảo: “Đúng vậy, trên trời có trời, trên người có người, núi cao còn có núi cao hơn”.

Ai là ếch ngồi đáy giếng, vấn đề này sẽ có thời gian chứng minh!

Mặc Linh nhạy bén, hiểu tính tình của nha đầu Mục Tuyết nên cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng nàng ta không giỏi an ủi người khác, cũng không thích làm điều đó. Nàng ta đã nói những gì mình muốn nói, không có ý định vạch trần.

“Đây là linh đan tứ phẩm mà Viện trưởng luyện chế cho ngươi, đan Càn Khôn Bích Vân”.

Mặc Linh vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp kính nhỏ tinh xảo ra đưa qua.

Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, hắn đưa tay nhận lấy, cười nói: “Ta suýt quên mất chuyện này luôn”.

“Còn ta thì vẫn chưa quên nên mới đứng đợi ở đây. Lúc trước ta đã hứa sẽ cho ngươi một món linh bảo, bây giờ cũng đã chọn xong rồi”.

Bàn tay trắng như tuyết như ngọc của Mặc Linh vỗ nhẹ vào túi trữ vật, chín cây đoản kiếm lạ mắt bay ra.

Đoản kiếm không có chuôi, chỉ có lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm có hình dạng độc đáo, có thể kết hợp theo ý muốn. Chín cây đoản kiếm có thể nối liền nhau tạo thành một thanh linh kiếm trường xà, cũng có thể ráp hai cây với nhau tạo thành lưỡi dao chữ Thập, ngoài ra còn có thể đặt chồng lên nhau tạo thành thanh loan đao bán nguyệt, thay đổi nhiều kiểu đến hoa cả mắt.

Lưỡi kiếm ánh lên tia sáng lạnh sắc bén, trên thân kiếm dường như được khắc Linh văn thuộc tính băng khá huyền ảo, nhìn qua như có bông tuyết đang bay.

“Thời thượng cổ có một món linh bảo nổi tiếng tên là Tuyết Nguyệt Phi Hoa, nó được hợp thành từ mười sáu cây Nguyệt Nhận. Vốn dĩ ta không tìm được, cái này là bản sao của Tuyết Nguyệt Phi Hoa, cũng không phải vật phàm, so với quạt Ngân Thiết trong tay ta cũng không thua kém gì, ngươi thấy thế nào?”

Mặc Linh vừa điều khiển Tuyết Nguyệt Phi Hoa, vừa nhẹ giọng giới thiệu cho Lâm Nhất. Chín cây đoản kiếm tên là Nguyệt Nhận kia bay múa quanh người nàng ta, lúc hợp lúc mở làm nàng ta trông rất đẹp.

Lâm Nhất ngắm nghía một lúc rồi đáp: “Quả nhiên không phải vật phàm, nhưng ta vẫn quen dùng kiếm hơn, có Táng Hoa là đủ rồi”.

Vèo!

Chín cây Nguyệt Nhận hợp lại thành một, Mặc Linh cất nó đi, cũng không ép buộc Lâm Nhất: “Mười ngày nữa cuộc chiến giữa năm thư viện sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi”.

Lâm Nhất gật đầu, nhìn đối phương rời đi, trong lòng lại suy tư.

Tu vi của hắn tăng mạnh, từ cảnh giới Âm Huyền đại thành đột phá lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn, có thể nói là tăng nhanh như gió, tích luỹ lâu dài.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết núi cao bao nhiêu, trời dày bao nhiêu!Dưới chân núi Linh Mộc phong, Lâm Nhất tình cờ gặp được một người, là Mặc Linh.“Sư tỷ, thật trùng hợp”.Lâm Nhất nhẹ giọng chào hỏi.Advertisement“Không trùng hợp, ta đang ở đây đợi ngươi. Ngươi đã gặp nha đầu Mục Tuyết kia chưa?”Mặc Linh nháy mắt, hỏi.Lâm Nhất gật đầu nhưng không nói tiếp, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Linh Mộc phong. Ngọn núi này nhô lên từ mặt đất, cao ngất chạm đến mây, một lát sau hắn mới hỏi: “Sư tỷ, tỷ cảm thấy ngọn núi này có cao không?”AdvertisementMột tia sáng loé qua trong mắt Mặc Linh, nàng ta đáp: “Núi cao còn có núi cao hơn”.“Vậy còn bầu trời này dày bao nhiêu?”“Trên trời có trời, trên người có người”.Lâm Nhất dời mắt xuống, cười bảo: “Đúng vậy, trên trời có trời, trên người có người, núi cao còn có núi cao hơn”.Ai là ếch ngồi đáy giếng, vấn đề này sẽ có thời gian chứng minh!Mặc Linh nhạy bén, hiểu tính tình của nha đầu Mục Tuyết nên cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.Nhưng nàng ta không giỏi an ủi người khác, cũng không thích làm điều đó. Nàng ta đã nói những gì mình muốn nói, không có ý định vạch trần.“Đây là linh đan tứ phẩm mà Viện trưởng luyện chế cho ngươi, đan Càn Khôn Bích Vân”.Mặc Linh vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp kính nhỏ tinh xảo ra đưa qua.Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, hắn đưa tay nhận lấy, cười nói: “Ta suýt quên mất chuyện này luôn”.“Còn ta thì vẫn chưa quên nên mới đứng đợi ở đây. Lúc trước ta đã hứa sẽ cho ngươi một món linh bảo, bây giờ cũng đã chọn xong rồi”.Bàn tay trắng như tuyết như ngọc của Mặc Linh vỗ nhẹ vào túi trữ vật, chín cây đoản kiếm lạ mắt bay ra.Đoản kiếm không có chuôi, chỉ có lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm có hình dạng độc đáo, có thể kết hợp theo ý muốn. Chín cây đoản kiếm có thể nối liền nhau tạo thành một thanh linh kiếm trường xà, cũng có thể ráp hai cây với nhau tạo thành lưỡi dao chữ Thập, ngoài ra còn có thể đặt chồng lên nhau tạo thành thanh loan đao bán nguyệt, thay đổi nhiều kiểu đến hoa cả mắt.Lưỡi kiếm ánh lên tia sáng lạnh sắc bén, trên thân kiếm dường như được khắc Linh văn thuộc tính băng khá huyền ảo, nhìn qua như có bông tuyết đang bay.“Thời thượng cổ có một món linh bảo nổi tiếng tên là Tuyết Nguyệt Phi Hoa, nó được hợp thành từ mười sáu cây Nguyệt Nhận. Vốn dĩ ta không tìm được, cái này là bản sao của Tuyết Nguyệt Phi Hoa, cũng không phải vật phàm, so với quạt Ngân Thiết trong tay ta cũng không thua kém gì, ngươi thấy thế nào?”Mặc Linh vừa điều khiển Tuyết Nguyệt Phi Hoa, vừa nhẹ giọng giới thiệu cho Lâm Nhất. Chín cây đoản kiếm tên là Nguyệt Nhận kia bay múa quanh người nàng ta, lúc hợp lúc mở làm nàng ta trông rất đẹp.Lâm Nhất ngắm nghía một lúc rồi đáp: “Quả nhiên không phải vật phàm, nhưng ta vẫn quen dùng kiếm hơn, có Táng Hoa là đủ rồi”.Vèo!Chín cây Nguyệt Nhận hợp lại thành một, Mặc Linh cất nó đi, cũng không ép buộc Lâm Nhất: “Mười ngày nữa cuộc chiến giữa năm thư viện sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi”.Lâm Nhất gật đầu, nhìn đối phương rời đi, trong lòng lại suy tư.Tu vi của hắn tăng mạnh, từ cảnh giới Âm Huyền đại thành đột phá lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn, có thể nói là tăng nhanh như gió, tích luỹ lâu dài.

Chương 1810: “Ta suýt quên mất chuyện này luôn”.