Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1824: Thế này đã không vẻ vang rồi sao?

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lại càng không thể tưởng tượng, Lâm Nhất lại ác độc như vậy, một cú đá đã đạp bay Hoàng Nham như một bao cát.Sự chấn động cỡ này, đến bây giờ vẫn còn có nhiều người chưa thể phản ứng lại được.Từng ánh mắt sửng sốt đổ về phía gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Lâm Nhất, hồi lâu sau, mọi người mới hoàn hồn, âm thanh kinh ngạc và ồn ào nhanh chóng lan ra.AdvertisementMặc Linh và Liễu Vân Yên không quá ngạc nhiên, hai người bọn họ đã hiểu quá rõ tính cách của Lâm Nhất. Đừng thấy thiếu niên mi thanh mục tú kia xuất thân thấp kém, nhưng đối với hắn mà nói, thế lực cấp bá chủ trước giờ chưa từng là đối tượng để hắn mong ước với tới.Ngươi có thể tỏ thái độ ăn trên ngồi trốc với hắn, có thể khinh thường hắn, chỉ cần ngươi có đủ thực lực.AdvertisementNhưng nếu như ngươi chẳng có chút thực lực nào còn dám bày ra đủ trò bề trên huyênh hoang với hắn, liên tục khiêu khích hắn. Thì cái tính kia của hắn sẽ chẳng thèm quan tâm ngươi là nhân tài của thế lực cấp bá chủ gì đó, hắn sẽ cứ thế mà thẳng chân đạp thôi.Người ngoài có lẽ cảm thấy, Lâm Nhất dành được chiến thắng có chút không thể tin được. Nhưng hai người bọn họ đã tiếp xúc với Lâm Nhất lâu như thế, đại khái đều có thể đoán được, Lâm Nhất chắc chắn đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ của mình.Rất có khả năng hắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó, khoảng cách về cảnh giới đối với hắn mà nói không hề lớn như trong tưởng tượng.Càng huống hồ, Hoàng Nham kia từ đầu đến cuối luôn tỏ vẻ hơn người, không hề nghiêm túc coi trọng Lâm Nhất.Sợ là sau khi biết được thực lực của Lâm Nhất, dù bàng hoàng phòng ngự thì cũng vẫn không bỏ được vẻ khoác lác. Kiểu khinh địch như vậy thì không thua mới lạ.“Lâm Nhất, thủ đoạn của ngươi như vậy cũng chẳng vẻ vang gì…”.Mục Tuyết hoàn hồn từ trong cảm giác kinh ngạc, nhìn sang Hoàng Nham rồi lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhất: “Hoàng Nham còn chưa kịp chuẩn bị xong, ngươi đã ra tay với hắn ta rồi”.“Thế này đã không vẻ vang rồi sao? Chẳng lẽ trong cuộc chiến giữa năm thư viện thì đối thủ sẽ đợi cho ngươi chuẩn bị xong rồi thì mới ra tay hay sao? Bản thân khinh địch cũng có thể trách tội lên đầu ta, tư duy của cô cũng thú vị đấy!”Nhìn bộ dạng đối phương tức tối mà không làm gì được, trái lại khiến cho Lâm Nhất thầm hả hê, khẽ cười nói.“Chuyện gì vậy?”, một đám trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, chấn động không thôi.

Lại càng không thể tưởng tượng, Lâm Nhất lại ác độc như vậy, một cú đá đã đạp bay Hoàng Nham như một bao cát.

Sự chấn động cỡ này, đến bây giờ vẫn còn có nhiều người chưa thể phản ứng lại được.

Từng ánh mắt sửng sốt đổ về phía gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Lâm Nhất, hồi lâu sau, mọi người mới hoàn hồn, âm thanh kinh ngạc và ồn ào nhanh chóng lan ra.

Advertisement

Mặc Linh và Liễu Vân Yên không quá ngạc nhiên, hai người bọn họ đã hiểu quá rõ tính cách của Lâm Nhất. Đừng thấy thiếu niên mi thanh mục tú kia xuất thân thấp kém, nhưng đối với hắn mà nói, thế lực cấp bá chủ trước giờ chưa từng là đối tượng để hắn mong ước với tới.

Ngươi có thể tỏ thái độ ăn trên ngồi trốc với hắn, có thể khinh thường hắn, chỉ cần ngươi có đủ thực lực.

Advertisement

Nhưng nếu như ngươi chẳng có chút thực lực nào còn dám bày ra đủ trò bề trên huyênh hoang với hắn, liên tục khiêu khích hắn. Thì cái tính kia của hắn sẽ chẳng thèm quan tâm ngươi là nhân tài của thế lực cấp bá chủ gì đó, hắn sẽ cứ thế mà thẳng chân đạp thôi.

Người ngoài có lẽ cảm thấy, Lâm Nhất dành được chiến thắng có chút không thể tin được. Nhưng hai người bọn họ đã tiếp xúc với Lâm Nhất lâu như thế, đại khái đều có thể đoán được, Lâm Nhất chắc chắn đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ của mình.

Rất có khả năng hắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó, khoảng cách về cảnh giới đối với hắn mà nói không hề lớn như trong tưởng tượng.

Càng huống hồ, Hoàng Nham kia từ đầu đến cuối luôn tỏ vẻ hơn người, không hề nghiêm túc coi trọng Lâm Nhất.

Sợ là sau khi biết được thực lực của Lâm Nhất, dù bàng hoàng phòng ngự thì cũng vẫn không bỏ được vẻ khoác lác. Kiểu khinh địch như vậy thì không thua mới lạ.

“Lâm Nhất, thủ đoạn của ngươi như vậy cũng chẳng vẻ vang gì…”.

Mục Tuyết hoàn hồn từ trong cảm giác kinh ngạc, nhìn sang Hoàng Nham rồi lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhất: “Hoàng Nham còn chưa kịp chuẩn bị xong, ngươi đã ra tay với hắn ta rồi”.

“Thế này đã không vẻ vang rồi sao? Chẳng lẽ trong cuộc chiến giữa năm thư viện thì đối thủ sẽ đợi cho ngươi chuẩn bị xong rồi thì mới ra tay hay sao? Bản thân khinh địch cũng có thể trách tội lên đầu ta, tư duy của cô cũng thú vị đấy!”

Nhìn bộ dạng đối phương tức tối mà không làm gì được, trái lại khiến cho Lâm Nhất thầm hả hê, khẽ cười nói.

“Chuyện gì vậy?”, một đám trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, chấn động không thôi.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lại càng không thể tưởng tượng, Lâm Nhất lại ác độc như vậy, một cú đá đã đạp bay Hoàng Nham như một bao cát.Sự chấn động cỡ này, đến bây giờ vẫn còn có nhiều người chưa thể phản ứng lại được.Từng ánh mắt sửng sốt đổ về phía gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Lâm Nhất, hồi lâu sau, mọi người mới hoàn hồn, âm thanh kinh ngạc và ồn ào nhanh chóng lan ra.AdvertisementMặc Linh và Liễu Vân Yên không quá ngạc nhiên, hai người bọn họ đã hiểu quá rõ tính cách của Lâm Nhất. Đừng thấy thiếu niên mi thanh mục tú kia xuất thân thấp kém, nhưng đối với hắn mà nói, thế lực cấp bá chủ trước giờ chưa từng là đối tượng để hắn mong ước với tới.Ngươi có thể tỏ thái độ ăn trên ngồi trốc với hắn, có thể khinh thường hắn, chỉ cần ngươi có đủ thực lực.AdvertisementNhưng nếu như ngươi chẳng có chút thực lực nào còn dám bày ra đủ trò bề trên huyênh hoang với hắn, liên tục khiêu khích hắn. Thì cái tính kia của hắn sẽ chẳng thèm quan tâm ngươi là nhân tài của thế lực cấp bá chủ gì đó, hắn sẽ cứ thế mà thẳng chân đạp thôi.Người ngoài có lẽ cảm thấy, Lâm Nhất dành được chiến thắng có chút không thể tin được. Nhưng hai người bọn họ đã tiếp xúc với Lâm Nhất lâu như thế, đại khái đều có thể đoán được, Lâm Nhất chắc chắn đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ của mình.Rất có khả năng hắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó, khoảng cách về cảnh giới đối với hắn mà nói không hề lớn như trong tưởng tượng.Càng huống hồ, Hoàng Nham kia từ đầu đến cuối luôn tỏ vẻ hơn người, không hề nghiêm túc coi trọng Lâm Nhất.Sợ là sau khi biết được thực lực của Lâm Nhất, dù bàng hoàng phòng ngự thì cũng vẫn không bỏ được vẻ khoác lác. Kiểu khinh địch như vậy thì không thua mới lạ.“Lâm Nhất, thủ đoạn của ngươi như vậy cũng chẳng vẻ vang gì…”.Mục Tuyết hoàn hồn từ trong cảm giác kinh ngạc, nhìn sang Hoàng Nham rồi lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhất: “Hoàng Nham còn chưa kịp chuẩn bị xong, ngươi đã ra tay với hắn ta rồi”.“Thế này đã không vẻ vang rồi sao? Chẳng lẽ trong cuộc chiến giữa năm thư viện thì đối thủ sẽ đợi cho ngươi chuẩn bị xong rồi thì mới ra tay hay sao? Bản thân khinh địch cũng có thể trách tội lên đầu ta, tư duy của cô cũng thú vị đấy!”Nhìn bộ dạng đối phương tức tối mà không làm gì được, trái lại khiến cho Lâm Nhất thầm hả hê, khẽ cười nói.“Chuyện gì vậy?”, một đám trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, chấn động không thôi.

Chương 1824: Thế này đã không vẻ vang rồi sao?