Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1870: “Công tử Táng Hoa!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Quả thực là quá nhanh, không chỉ nhanh mà còn cực kỳ bá đạo.Tào Thần lắc đầu, cười hờ hững nói: “Nhìn ra được chút manh mối, chẳng qua chưa hoàn toàn nghĩ thông”.“Vậy chẳng phải là sẽ tương đối bị động?”, ông lão áo tím khẽ nhíu mày.Advertisement“Vì đâu mà nói vậy? Ta kỳ thực không cần thiết phải nghĩ thông hết, đao của ta, chỉ cần nhanh hơn kiếm của hắn là được”.Dưới ánh trăng, gương mặt gầy gò của Tào Thần đặc biệt lạnh lùng.Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn đã có vô số bóng người bay về phía hội trường rộng rãi trên đỉnh núi.AdvertisementKhông bao lâu sau, bóng người ùn ùn kéo đến đã ngồi kín cả hàng ghế khán đài trong hội trường. Một số đến muộn chỉ đành phải tuỳ ý tìm một chỗ đứng ở phía xa, phóng mắt nhìn qua chỉ thấy toàn đầu người đen kịt.Trong hàng ghế ngồi của thư viện Tử Lô, một bóng áo tím đang ngồi khoanh chân, yên lặng nhắm mắt, không biết đã ngồi như vậy bao lâu rồi.Là Tào Thần!Bỗng nhiên mọi ánh ánh đều đổ dồn lên người hắn ta, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Tào Thần này đến sớm thật, nhưng lại mặc kệ tiếng xì xầm bàn tán ở bốn phía xung quanh, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc bình tĩnh, không hề động đậy.“Đây chính là Tào Thần à?”Hôm nay, có rất nhiều võ giả mới đến, sau khi nhìn thấy dung mạo của Tào Thần đều thầm kinh ngạc. Tào Thần này khá gầy, người mỏng như một thanh đao mang đến cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo.Cho dù không biết hắn ta là Tào Thần thì lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ cảm thấy người này không dễ chọc vào.Nhưng trên thực tế, chỉ cần là người hơi quen biết với Tào Thần đều biết, hắn ta tuyệt đối khủng khiếp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy. Rất nhiều đệ tử và trưởng lão của thư viện Tử Lô đều chuyển ánh mắt về phía Tào Thần, thần sắc nóng bỏng, đặc biệt tin tưởng vào thực lực của hắn ta.Hôm nay, mục đích của thư viện Tử Lô bọn họ chính là lấy nốt nửa đạo Thần văn kia. Hoàn thành lời hứa để lại của thư viện Tử Lô hai mươi năm trước.Chỉ cần có Tào Thần ở đây, tất cả đều không cần lo lắng.“Công tử Táng Hoa!”Đúng vào lúc này đột nhiên có người khẽ giọng hô lên, lập tức có vô số ánh mắt chuyển qua, chỉ thấy từng bóng người đạp gió bay đến. Chính là nhóm người của thư viện Thiên Phủ, Lâm Nhất lưng đeo hạp kiếm vô cùng nổi bật trong đó.Chỉ liếc mắt nhìn là đã có thể phát hiện ra hắn.Bỗng tất cả ánh mắt không hẹn mà gặp đều nhìn về một hướng.Chỗ mà công tử Táng Hoa Lâm Nhất đáp xuống!Người mà lúc đầu vô cùng mờ nhạt bị mọi người cho rằng là ngoại viện yếu nhất trong năm thư viện, đến bây giờ, hắn đã dùng đại chiến địa ngục kinh thiên động địa kia để chứng minh thực lực của mình, chứng minh ánh mắt nhìn người của thư viện Thiên Phủ.
Quả thực là quá nhanh, không chỉ nhanh mà còn cực kỳ bá đạo.
Tào Thần lắc đầu, cười hờ hững nói: “Nhìn ra được chút manh mối, chẳng qua chưa hoàn toàn nghĩ thông”.
“Vậy chẳng phải là sẽ tương đối bị động?”, ông lão áo tím khẽ nhíu mày.
Advertisement
“Vì đâu mà nói vậy? Ta kỳ thực không cần thiết phải nghĩ thông hết, đao của ta, chỉ cần nhanh hơn kiếm của hắn là được”.
Dưới ánh trăng, gương mặt gầy gò của Tào Thần đặc biệt lạnh lùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn đã có vô số bóng người bay về phía hội trường rộng rãi trên đỉnh núi.
Advertisement
Không bao lâu sau, bóng người ùn ùn kéo đến đã ngồi kín cả hàng ghế khán đài trong hội trường. Một số đến muộn chỉ đành phải tuỳ ý tìm một chỗ đứng ở phía xa, phóng mắt nhìn qua chỉ thấy toàn đầu người đen kịt.
Trong hàng ghế ngồi của thư viện Tử Lô, một bóng áo tím đang ngồi khoanh chân, yên lặng nhắm mắt, không biết đã ngồi như vậy bao lâu rồi.
Là Tào Thần!
Bỗng nhiên mọi ánh ánh đều đổ dồn lên người hắn ta, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Tào Thần này đến sớm thật, nhưng lại mặc kệ tiếng xì xầm bàn tán ở bốn phía xung quanh, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc bình tĩnh, không hề động đậy.
“Đây chính là Tào Thần à?”
Hôm nay, có rất nhiều võ giả mới đến, sau khi nhìn thấy dung mạo của Tào Thần đều thầm kinh ngạc. Tào Thần này khá gầy, người mỏng như một thanh đao mang đến cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo.
Cho dù không biết hắn ta là Tào Thần thì lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ cảm thấy người này không dễ chọc vào.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần là người hơi quen biết với Tào Thần đều biết, hắn ta tuyệt đối khủng khiếp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy. Rất nhiều đệ tử và trưởng lão của thư viện Tử Lô đều chuyển ánh mắt về phía Tào Thần, thần sắc nóng bỏng, đặc biệt tin tưởng vào thực lực của hắn ta.
Hôm nay, mục đích của thư viện Tử Lô bọn họ chính là lấy nốt nửa đạo Thần văn kia. Hoàn thành lời hứa để lại của thư viện Tử Lô hai mươi năm trước.
Chỉ cần có Tào Thần ở đây, tất cả đều không cần lo lắng.
“Công tử Táng Hoa!”
Đúng vào lúc này đột nhiên có người khẽ giọng hô lên, lập tức có vô số ánh mắt chuyển qua, chỉ thấy từng bóng người đạp gió bay đến. Chính là nhóm người của thư viện Thiên Phủ, Lâm Nhất lưng đeo hạp kiếm vô cùng nổi bật trong đó.
Chỉ liếc mắt nhìn là đã có thể phát hiện ra hắn.
Bỗng tất cả ánh mắt không hẹn mà gặp đều nhìn về một hướng.
Chỗ mà công tử Táng Hoa Lâm Nhất đáp xuống!
Người mà lúc đầu vô cùng mờ nhạt bị mọi người cho rằng là ngoại viện yếu nhất trong năm thư viện, đến bây giờ, hắn đã dùng đại chiến địa ngục kinh thiên động địa kia để chứng minh thực lực của mình, chứng minh ánh mắt nhìn người của thư viện Thiên Phủ.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Quả thực là quá nhanh, không chỉ nhanh mà còn cực kỳ bá đạo.Tào Thần lắc đầu, cười hờ hững nói: “Nhìn ra được chút manh mối, chẳng qua chưa hoàn toàn nghĩ thông”.“Vậy chẳng phải là sẽ tương đối bị động?”, ông lão áo tím khẽ nhíu mày.Advertisement“Vì đâu mà nói vậy? Ta kỳ thực không cần thiết phải nghĩ thông hết, đao của ta, chỉ cần nhanh hơn kiếm của hắn là được”.Dưới ánh trăng, gương mặt gầy gò của Tào Thần đặc biệt lạnh lùng.Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn đã có vô số bóng người bay về phía hội trường rộng rãi trên đỉnh núi.AdvertisementKhông bao lâu sau, bóng người ùn ùn kéo đến đã ngồi kín cả hàng ghế khán đài trong hội trường. Một số đến muộn chỉ đành phải tuỳ ý tìm một chỗ đứng ở phía xa, phóng mắt nhìn qua chỉ thấy toàn đầu người đen kịt.Trong hàng ghế ngồi của thư viện Tử Lô, một bóng áo tím đang ngồi khoanh chân, yên lặng nhắm mắt, không biết đã ngồi như vậy bao lâu rồi.Là Tào Thần!Bỗng nhiên mọi ánh ánh đều đổ dồn lên người hắn ta, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Tào Thần này đến sớm thật, nhưng lại mặc kệ tiếng xì xầm bàn tán ở bốn phía xung quanh, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc bình tĩnh, không hề động đậy.“Đây chính là Tào Thần à?”Hôm nay, có rất nhiều võ giả mới đến, sau khi nhìn thấy dung mạo của Tào Thần đều thầm kinh ngạc. Tào Thần này khá gầy, người mỏng như một thanh đao mang đến cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo.Cho dù không biết hắn ta là Tào Thần thì lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ cảm thấy người này không dễ chọc vào.Nhưng trên thực tế, chỉ cần là người hơi quen biết với Tào Thần đều biết, hắn ta tuyệt đối khủng khiếp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy. Rất nhiều đệ tử và trưởng lão của thư viện Tử Lô đều chuyển ánh mắt về phía Tào Thần, thần sắc nóng bỏng, đặc biệt tin tưởng vào thực lực của hắn ta.Hôm nay, mục đích của thư viện Tử Lô bọn họ chính là lấy nốt nửa đạo Thần văn kia. Hoàn thành lời hứa để lại của thư viện Tử Lô hai mươi năm trước.Chỉ cần có Tào Thần ở đây, tất cả đều không cần lo lắng.“Công tử Táng Hoa!”Đúng vào lúc này đột nhiên có người khẽ giọng hô lên, lập tức có vô số ánh mắt chuyển qua, chỉ thấy từng bóng người đạp gió bay đến. Chính là nhóm người của thư viện Thiên Phủ, Lâm Nhất lưng đeo hạp kiếm vô cùng nổi bật trong đó.Chỉ liếc mắt nhìn là đã có thể phát hiện ra hắn.Bỗng tất cả ánh mắt không hẹn mà gặp đều nhìn về một hướng.Chỗ mà công tử Táng Hoa Lâm Nhất đáp xuống!Người mà lúc đầu vô cùng mờ nhạt bị mọi người cho rằng là ngoại viện yếu nhất trong năm thư viện, đến bây giờ, hắn đã dùng đại chiến địa ngục kinh thiên động địa kia để chứng minh thực lực của mình, chứng minh ánh mắt nhìn người của thư viện Thiên Phủ.