Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1898: “Đây là định làm gì?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Mặc Linh, cô đã nói cho hắn biết cấm kị trong đó hay chưa?”Viện trưởng tóc trắng áo trắng thu lại nụ cười thường ngày, nghiêm giọng nói.Mặc Linh gật đầu, nàng ta không chỉ dặn dò một lần, hơn nữa chắc chắn Lâm Nhất cũng có nghe thấy.“Ta đi xem sao…”AdvertisementÔng lão tóc trắng nhíu mày, chuyện này không ổn, nếu để đại ân nhân đã cứu giúp thư viện Thiên Phủ chết ở trong đó thì quả thật không giải thích nổi.Ông lão tóc trắng dứt lời, những người khác ở trước động phủ Thiên Dương đều không khỏi biến sắc.AdvertisementLâm Nhất nửa tháng chưa ra khỏi động phủ, bây giờ đến cả Viện trưởng đại nhân cũng không yên tâm, phải đích thân đi xem.Lâm Nhất, lẽ nào ngươi thật sự xảy ra chuyện gì rồi?Nghĩ đến kết quả này, đám người Mặc Linh tỏ ra cực kỳ lo lắng.“Ông, Lâm Nhất sẽ không sao chứ?”, Mục Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa đồng, nhẹ giọng hỏi.Vẻ mặt nghiêm nghị của ông lão áo trắng vẫn chưa thả lỏng, thở dài: “Không nói trước được, bán đạo thần văn đó khá đáng sợ, ngay cả Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không luyện hóa được. Nếu Lâm Nhất có ý định luyện hóa, hậu quả này ông thật sự không dám nói nhiều. Nếu không có ý định mà có thể ở trong đó nửa tháng, vậy thì tên nhóc này có lẽ đã thu hoạch được không ít. Nhưng…”Ông ấy không nói hết nhưng mọi người đều hiểu được, rất ít người có thể ở lại trong đó hơn bảy ngày.Lâm Nhất thì đã nửa tháng chưa ra ngoài.“Mọi người đợi ở đây, không được đi theo”, ông lão tóc trắng nói.Cạch!Đúng lúc đó, cánh cửa đồng đóng chặt của động phủ Thiên Dương vang lên tiếng động. Mọi người lập tức cảm thấy hồi hộp, ánh mắt như tia chớp lia tới.Ầm!Lại một tiếng động vang lên, cánh cửa dày nặng được mở ra, một bóng người màu xanh chậm rãi bước ra từ trong động phủ tối đen ấy. Ánh mặt trời bên ngoài động chiếu lên người thiếu niên, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ, ngay sau đó lại vui mừng không thôi.Phù!Lâm Nhất ngửa đầu nhìn trời, thở ra một hơi, vẫn là không khí ngoài này tốt hơn nhiều. Mặc dù sâu trong địa cung tràn ngập sức mạnh thần văn, nhưng không khí ít nhiều vẫn có chút vẩn đục và ngột ngạt, đâu thể so sánh với không khí trong lành ở đây.Khi ánh mặt trời chiếu xuống, hắn nhìn về phía đám người Mặc Linh, trên mặt lộ ra ý cười. Nhưng ý cười của hắn mau chóng cứng đờ, nhìn đám người Mặc Linh kích động nhào tới phía hắn, bộ dạng đó theo Lâm Nhất thấy thì vô cùng điên cuồng.“Đây là định làm gì?”

“Mặc Linh, cô đã nói cho hắn biết cấm kị trong đó hay chưa?”

Viện trưởng tóc trắng áo trắng thu lại nụ cười thường ngày, nghiêm giọng nói.

Mặc Linh gật đầu, nàng ta không chỉ dặn dò một lần, hơn nữa chắc chắn Lâm Nhất cũng có nghe thấy.

“Ta đi xem sao…”

Advertisement

Ông lão tóc trắng nhíu mày, chuyện này không ổn, nếu để đại ân nhân đã cứu giúp thư viện Thiên Phủ chết ở trong đó thì quả thật không giải thích nổi.

Ông lão tóc trắng dứt lời, những người khác ở trước động phủ Thiên Dương đều không khỏi biến sắc.

Advertisement

Lâm Nhất nửa tháng chưa ra khỏi động phủ, bây giờ đến cả Viện trưởng đại nhân cũng không yên tâm, phải đích thân đi xem.

Lâm Nhất, lẽ nào ngươi thật sự xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến kết quả này, đám người Mặc Linh tỏ ra cực kỳ lo lắng.

“Ông, Lâm Nhất sẽ không sao chứ?”, Mục Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa đồng, nhẹ giọng hỏi.

Vẻ mặt nghiêm nghị của ông lão áo trắng vẫn chưa thả lỏng, thở dài: “Không nói trước được, bán đạo thần văn đó khá đáng sợ, ngay cả Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không luyện hóa được. Nếu Lâm Nhất có ý định luyện hóa, hậu quả này ông thật sự không dám nói nhiều. Nếu không có ý định mà có thể ở trong đó nửa tháng, vậy thì tên nhóc này có lẽ đã thu hoạch được không ít. Nhưng…”

Ông ấy không nói hết nhưng mọi người đều hiểu được, rất ít người có thể ở lại trong đó hơn bảy ngày.

Lâm Nhất thì đã nửa tháng chưa ra ngoài.

“Mọi người đợi ở đây, không được đi theo”, ông lão tóc trắng nói.

Cạch!

Đúng lúc đó, cánh cửa đồng đóng chặt của động phủ Thiên Dương vang lên tiếng động. Mọi người lập tức cảm thấy hồi hộp, ánh mắt như tia chớp lia tới.

Ầm!

Lại một tiếng động vang lên, cánh cửa dày nặng được mở ra, một bóng người màu xanh chậm rãi bước ra từ trong động phủ tối đen ấy. Ánh mặt trời bên ngoài động chiếu lên người thiếu niên, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ, ngay sau đó lại vui mừng không thôi.

Phù!

Lâm Nhất ngửa đầu nhìn trời, thở ra một hơi, vẫn là không khí ngoài này tốt hơn nhiều. Mặc dù sâu trong địa cung tràn ngập sức mạnh thần văn, nhưng không khí ít nhiều vẫn có chút vẩn đục và ngột ngạt, đâu thể so sánh với không khí trong lành ở đây.

Khi ánh mặt trời chiếu xuống, hắn nhìn về phía đám người Mặc Linh, trên mặt lộ ra ý cười. Nhưng ý cười của hắn mau chóng cứng đờ, nhìn đám người Mặc Linh kích động nhào tới phía hắn, bộ dạng đó theo Lâm Nhất thấy thì vô cùng điên cuồng.

“Đây là định làm gì?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Mặc Linh, cô đã nói cho hắn biết cấm kị trong đó hay chưa?”Viện trưởng tóc trắng áo trắng thu lại nụ cười thường ngày, nghiêm giọng nói.Mặc Linh gật đầu, nàng ta không chỉ dặn dò một lần, hơn nữa chắc chắn Lâm Nhất cũng có nghe thấy.“Ta đi xem sao…”AdvertisementÔng lão tóc trắng nhíu mày, chuyện này không ổn, nếu để đại ân nhân đã cứu giúp thư viện Thiên Phủ chết ở trong đó thì quả thật không giải thích nổi.Ông lão tóc trắng dứt lời, những người khác ở trước động phủ Thiên Dương đều không khỏi biến sắc.AdvertisementLâm Nhất nửa tháng chưa ra khỏi động phủ, bây giờ đến cả Viện trưởng đại nhân cũng không yên tâm, phải đích thân đi xem.Lâm Nhất, lẽ nào ngươi thật sự xảy ra chuyện gì rồi?Nghĩ đến kết quả này, đám người Mặc Linh tỏ ra cực kỳ lo lắng.“Ông, Lâm Nhất sẽ không sao chứ?”, Mục Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa đồng, nhẹ giọng hỏi.Vẻ mặt nghiêm nghị của ông lão áo trắng vẫn chưa thả lỏng, thở dài: “Không nói trước được, bán đạo thần văn đó khá đáng sợ, ngay cả Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không luyện hóa được. Nếu Lâm Nhất có ý định luyện hóa, hậu quả này ông thật sự không dám nói nhiều. Nếu không có ý định mà có thể ở trong đó nửa tháng, vậy thì tên nhóc này có lẽ đã thu hoạch được không ít. Nhưng…”Ông ấy không nói hết nhưng mọi người đều hiểu được, rất ít người có thể ở lại trong đó hơn bảy ngày.Lâm Nhất thì đã nửa tháng chưa ra ngoài.“Mọi người đợi ở đây, không được đi theo”, ông lão tóc trắng nói.Cạch!Đúng lúc đó, cánh cửa đồng đóng chặt của động phủ Thiên Dương vang lên tiếng động. Mọi người lập tức cảm thấy hồi hộp, ánh mắt như tia chớp lia tới.Ầm!Lại một tiếng động vang lên, cánh cửa dày nặng được mở ra, một bóng người màu xanh chậm rãi bước ra từ trong động phủ tối đen ấy. Ánh mặt trời bên ngoài động chiếu lên người thiếu niên, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ, ngay sau đó lại vui mừng không thôi.Phù!Lâm Nhất ngửa đầu nhìn trời, thở ra một hơi, vẫn là không khí ngoài này tốt hơn nhiều. Mặc dù sâu trong địa cung tràn ngập sức mạnh thần văn, nhưng không khí ít nhiều vẫn có chút vẩn đục và ngột ngạt, đâu thể so sánh với không khí trong lành ở đây.Khi ánh mặt trời chiếu xuống, hắn nhìn về phía đám người Mặc Linh, trên mặt lộ ra ý cười. Nhưng ý cười của hắn mau chóng cứng đờ, nhìn đám người Mặc Linh kích động nhào tới phía hắn, bộ dạng đó theo Lâm Nhất thấy thì vô cùng điên cuồng.“Đây là định làm gì?”

Chương 1898: “Đây là định làm gì?”