Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1901: Hoa mọc từ chốn nào?

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Đây chính là uy lực của sức mạnh Tam Thập đỉnh sao?”Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, cảm nhận sức mạnh ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đánh ra một quyền.Rầm!AdvertisementKhoảnh khắc quyền mang bùng nổ, không khí trước mặt giống như sông núi nổ tung tứ phía, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ. Tiếng nổ ấy giống như chiến đỉnh thời xa xưa rung lên ngay trên không trung, phát ra thánh âm vang vọng không ngừng.Đó mới chỉ là tiện tay đánh ra, hắn còn chưa thật sự sử dụng Long Tượng Chiến Thể Quyết.“Đây mới là Long Tượng Chiến Thể chân chính”.AdvertisementÁnh sáng tím dồi dào trong mắt Lâm Nhất lắng xuống, dần dần biến mất, nhưng sự tự tin trong mắt thì không hề giảm.Nếu đối diện với Tào Chấn một lần nữa, Lâm Nhất tin rằng mình sẽ không thắng một cách chật vật thảm hại như vậy.Hắn trở tay, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đốm lửa màu vàng chói mắt. Đốm lửa đó giống như hạt cát không ngừng tụ lại, chớp mắt đã biến thành một chiếc lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng.Chính là hồn ấn bản mệnh ngưng luyện từ văn Hỏa Vũ của hắn, bây giờ nó lại biến đổi lần nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của văn Hỏa Vũ.Nhìn lướt qua thì đây chính là một chiếc lông phượng, lông vũ Hỏa Phượng!Ánh sáng của nó, thần vận của nó, nó chính là một chiếc lông vũ rơi rớt từ trên mình Hỏa Phượng.Sống động như thật, lấp lánh tỏa sáng!Ẩn chứa sức mạnh đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nơi nó đi qua, vạn vật bị thiêu đốt, có lẽ cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng không dám tùy tiện hứng chịu uy lực của một chiếc lông vũ đó.Nếu dùng lông vũ này để vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ, vị trí hạng mười trong linh đồ tam phẩm của nó có lẽ sẽ nâng cao thêm mấy hạng.Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất vẫn không quên mục tiêu của mình, cũng là mục tiêu cuối cùng hắn đến thư viện Thiên Phủ.Sau khi thu hồn ấn bản mệnh vào Huyền cung, Lâm Nhất vỗ mạnh vào túi trữ vật, bức họa Tường Vi Đồ bay ra.Bức họa dần dần mở ra trước mặt, trong mắt thiếu niên hiện lên sự tự tin trước nay chưa từng có, hắn sẽ đối mặt trực diện với một kiếm của thanh niên áo xanh trong bức tranh ấy.Hoa mọc từ chốn nào?Lần này nhất định phải có được đáp án!Cuộn tranh lơ lửng giữa không trung dừng lại trước mặt Lâm Nhất, từ từ mở ra.Ngay sau đó, con mãnh hổ đã từng gây chấn động trong lòng Lâm Nhất hiện hình. Đến khi cuộn tranh mở ra hoàn toàn, nhìn lướt qua chỉ thấy con mãnh hổ kia chiếm cả bức tranh, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận thấy sự tồn tại của người áo xanh.Nói chính xác hơn là có rất nhiều người không thể chịu được tác động của con mãnh hổ này, vừa mở ra liền sợ hãi đến mức vứt cuộn tranh đi. Ở trong mắt hắn, trên cuộn tranh chỉ tràn ngập khí thế vương giả tựa như con mãnh hổ này có thể nuốt chửng núi sông. Nhưng khi có người chịu được khí thế mãnh hổ này, tranh sẽ đột nhiên thay đổi, con mãnh hổ tràn ngập vương uy có thể nuốt chửng tinh hà nhật nguyệt lập tức biến thành nhân vật phụ.Nó trở nên hiền lành, nhắm mắt ngửi hương hoa tường vi trong lòng bàn tay người áo xanh.

“Đây chính là uy lực của sức mạnh Tam Thập đỉnh sao?”

Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, cảm nhận sức mạnh ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đánh ra một quyền.

Rầm!

Advertisement

Khoảnh khắc quyền mang bùng nổ, không khí trước mặt giống như sông núi nổ tung tứ phía, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ. Tiếng nổ ấy giống như chiến đỉnh thời xa xưa rung lên ngay trên không trung, phát ra thánh âm vang vọng không ngừng.

Đó mới chỉ là tiện tay đánh ra, hắn còn chưa thật sự sử dụng Long Tượng Chiến Thể Quyết.

“Đây mới là Long Tượng Chiến Thể chân chính”.

Advertisement

Ánh sáng tím dồi dào trong mắt Lâm Nhất lắng xuống, dần dần biến mất, nhưng sự tự tin trong mắt thì không hề giảm.

Nếu đối diện với Tào Chấn một lần nữa, Lâm Nhất tin rằng mình sẽ không thắng một cách chật vật thảm hại như vậy.

Hắn trở tay, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đốm lửa màu vàng chói mắt. Đốm lửa đó giống như hạt cát không ngừng tụ lại, chớp mắt đã biến thành một chiếc lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng.

Chính là hồn ấn bản mệnh ngưng luyện từ văn Hỏa Vũ của hắn, bây giờ nó lại biến đổi lần nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của văn Hỏa Vũ.

Nhìn lướt qua thì đây chính là một chiếc lông phượng, lông vũ Hỏa Phượng!

Ánh sáng của nó, thần vận của nó, nó chính là một chiếc lông vũ rơi rớt từ trên mình Hỏa Phượng.

Sống động như thật, lấp lánh tỏa sáng!

Ẩn chứa sức mạnh đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nơi nó đi qua, vạn vật bị thiêu đốt, có lẽ cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng không dám tùy tiện hứng chịu uy lực của một chiếc lông vũ đó.

Nếu dùng lông vũ này để vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ, vị trí hạng mười trong linh đồ tam phẩm của nó có lẽ sẽ nâng cao thêm mấy hạng.

Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất vẫn không quên mục tiêu của mình, cũng là mục tiêu cuối cùng hắn đến thư viện Thiên Phủ.

Sau khi thu hồn ấn bản mệnh vào Huyền cung, Lâm Nhất vỗ mạnh vào túi trữ vật, bức họa Tường Vi Đồ bay ra.

Bức họa dần dần mở ra trước mặt, trong mắt thiếu niên hiện lên sự tự tin trước nay chưa từng có, hắn sẽ đối mặt trực diện với một kiếm của thanh niên áo xanh trong bức tranh ấy.

Hoa mọc từ chốn nào?

Lần này nhất định phải có được đáp án!

Cuộn tranh lơ lửng giữa không trung dừng lại trước mặt Lâm Nhất, từ từ mở ra.

Ngay sau đó, con mãnh hổ đã từng gây chấn động trong lòng Lâm Nhất hiện hình. Đến khi cuộn tranh mở ra hoàn toàn, nhìn lướt qua chỉ thấy con mãnh hổ kia chiếm cả bức tranh, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận thấy sự tồn tại của người áo xanh.

Nói chính xác hơn là có rất nhiều người không thể chịu được tác động của con mãnh hổ này, vừa mở ra liền sợ hãi đến mức vứt cuộn tranh đi. Ở trong mắt hắn, trên cuộn tranh chỉ tràn ngập khí thế vương giả tựa như con mãnh hổ này có thể nuốt chửng núi sông. Nhưng khi có người chịu được khí thế mãnh hổ này, tranh sẽ đột nhiên thay đổi, con mãnh hổ tràn ngập vương uy có thể nuốt chửng tinh hà nhật nguyệt lập tức biến thành nhân vật phụ.

Nó trở nên hiền lành, nhắm mắt ngửi hương hoa tường vi trong lòng bàn tay người áo xanh.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Đây chính là uy lực của sức mạnh Tam Thập đỉnh sao?”Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, cảm nhận sức mạnh ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đánh ra một quyền.Rầm!AdvertisementKhoảnh khắc quyền mang bùng nổ, không khí trước mặt giống như sông núi nổ tung tứ phía, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ. Tiếng nổ ấy giống như chiến đỉnh thời xa xưa rung lên ngay trên không trung, phát ra thánh âm vang vọng không ngừng.Đó mới chỉ là tiện tay đánh ra, hắn còn chưa thật sự sử dụng Long Tượng Chiến Thể Quyết.“Đây mới là Long Tượng Chiến Thể chân chính”.AdvertisementÁnh sáng tím dồi dào trong mắt Lâm Nhất lắng xuống, dần dần biến mất, nhưng sự tự tin trong mắt thì không hề giảm.Nếu đối diện với Tào Chấn một lần nữa, Lâm Nhất tin rằng mình sẽ không thắng một cách chật vật thảm hại như vậy.Hắn trở tay, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đốm lửa màu vàng chói mắt. Đốm lửa đó giống như hạt cát không ngừng tụ lại, chớp mắt đã biến thành một chiếc lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng.Chính là hồn ấn bản mệnh ngưng luyện từ văn Hỏa Vũ của hắn, bây giờ nó lại biến đổi lần nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của văn Hỏa Vũ.Nhìn lướt qua thì đây chính là một chiếc lông phượng, lông vũ Hỏa Phượng!Ánh sáng của nó, thần vận của nó, nó chính là một chiếc lông vũ rơi rớt từ trên mình Hỏa Phượng.Sống động như thật, lấp lánh tỏa sáng!Ẩn chứa sức mạnh đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nơi nó đi qua, vạn vật bị thiêu đốt, có lẽ cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng không dám tùy tiện hứng chịu uy lực của một chiếc lông vũ đó.Nếu dùng lông vũ này để vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ, vị trí hạng mười trong linh đồ tam phẩm của nó có lẽ sẽ nâng cao thêm mấy hạng.Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất vẫn không quên mục tiêu của mình, cũng là mục tiêu cuối cùng hắn đến thư viện Thiên Phủ.Sau khi thu hồn ấn bản mệnh vào Huyền cung, Lâm Nhất vỗ mạnh vào túi trữ vật, bức họa Tường Vi Đồ bay ra.Bức họa dần dần mở ra trước mặt, trong mắt thiếu niên hiện lên sự tự tin trước nay chưa từng có, hắn sẽ đối mặt trực diện với một kiếm của thanh niên áo xanh trong bức tranh ấy.Hoa mọc từ chốn nào?Lần này nhất định phải có được đáp án!Cuộn tranh lơ lửng giữa không trung dừng lại trước mặt Lâm Nhất, từ từ mở ra.Ngay sau đó, con mãnh hổ đã từng gây chấn động trong lòng Lâm Nhất hiện hình. Đến khi cuộn tranh mở ra hoàn toàn, nhìn lướt qua chỉ thấy con mãnh hổ kia chiếm cả bức tranh, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận thấy sự tồn tại của người áo xanh.Nói chính xác hơn là có rất nhiều người không thể chịu được tác động của con mãnh hổ này, vừa mở ra liền sợ hãi đến mức vứt cuộn tranh đi. Ở trong mắt hắn, trên cuộn tranh chỉ tràn ngập khí thế vương giả tựa như con mãnh hổ này có thể nuốt chửng núi sông. Nhưng khi có người chịu được khí thế mãnh hổ này, tranh sẽ đột nhiên thay đổi, con mãnh hổ tràn ngập vương uy có thể nuốt chửng tinh hà nhật nguyệt lập tức biến thành nhân vật phụ.Nó trở nên hiền lành, nhắm mắt ngửi hương hoa tường vi trong lòng bàn tay người áo xanh.

Chương 1901: Hoa mọc từ chốn nào?