Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1912: “Có xinh không?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Con người của ngươi đúng là không rảnh được phút nào, vừa mới từ trong động phủ Thiên Dương đi ra đã sang tu luyện ở sơn mạch Linh Mộc rồi. Muốn tìm được ngươi cũng phải mất không công ít sức”, Mặc Linh mặc bộ váy màu tím tôn lên vóc dáng yểu điệu, thấy Lâm Nhất đến thì hơi tỏ ra bất mãn nói.Quan hệ của hai người đã được kéo lại gần hơn, đối diện với vẻ bất mãn của đại mỹ nhân này, Lâm Nhất cũng chỉ đành cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ, tìm ta có việc gì?”Mặc Linh không đáp mà nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi dự định lúc nào đi, đi đâu?”Lâm Nhất nghe vậy hơi ngẩn ra, thật không ngờ đối phương sẽ hỏi vấn đề này.AdvertisementLy biệt luôn đầy thương cảm, nhưng thiên hạ này làm gì có buổi tiệc nào không tàn. Ân tình giữa hắn và thư viện Thiên Phủ đã giải quyết xong, kiếm pháp trong cuộn tranh cũng đã lĩnh ngộ được, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi.Lâm Nhất khẽ trầm giọng nói: “Nhiều nhất là bảy ngày, còn về đi đâu, tạm thời vẫn chưa quyết định. Trước khi Quần Long thịnh yến bắt đầu, ta muốn cố gắng đi đến thật nhiều nơi trong cổ vực Nam Hoa này, có lẽ sẽ đi đến di tích của Kiếm Tông xem sao”.AdvertisementKiếm Tông, là siêu cấp bá chủ đã từng thống lĩnh cổ vực Nam Hoa.Bá Kiếm của hắn được truyền thừa từ Tông này, nếu có thể đến được di tích, may mắn tìm được kiếm chiêu bị khuyết của Bá Kiếm và kiếm quyết còn sót lại thì đương nhiên là tốt nhất.Đương nhiên, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù gì Kiếm Tông đã bị huỷ diệt không biết bao lâu rồi. Chẳng qua cho dù không tìm được thì ắt cũng sẽ có chút thu hoạch gì đó.“Bảy ngày sao? Đi cũng nhanh thật đó”.Mặc Linh thoáng thổn thức, điểm đến tiếp theo của Lâm Nhất lại khiến nàng ta khá là ngạc nhiên. Nàng ta nhìn sang Lâm Nhất, bỗng nói: “Nhưng mà ngươi cứ như vậy bỏ đi, nha đầu Vân Yên kia phải làm thế nào?”“Hử?”Lâm Nhất nghe vậy thì ngẩn ra, hắn hơi ngạc nhiên, sao tự nhiên lại liên quan đến Liễu Vân Yên rồi.Đợi sau khi đối phương giải thích một hồi, Lâm Nhất mới giật mình tỉnh ngộ. Hoá ra Mặc Linh này, ngày đó trong điện Tàng Thư sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ lại cho rằng mình có ý với Liễu Vân Yên.Mất rất nhiều công sức Lâm Nhất mới miễn cưỡng giải thích được rõ ràng, nhưng mà Mặc Linh này lại đưa ra một vấn đề nữa.“Vân Yên của nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, thế nào mà ngươi lại không vừa mắt chứ, mau lên, giái thích cho rõ ràng!”, Mặc Linh cười mím chi nhìn về phía Lâm Nhất, đáy mắt lộ ra vẻ đầy hứng thú.Trong lòng Lâm Nhất cười khổ, đây có còn là đại sư tỷ của thư viện lúc đầu lạnh lùng như băng đá, một câu không vừa ý là muốn cho hắn bẽ mặt nữa không?“Mau lên, mau lên, không nói rõ ràng sẽ không cho ngươi đi!”Lâm Nhất bất đắc dĩ xin tha, khẽ giọng nói: “Ta đã có người mà mình thích rồi”.“Thật à?”“Là… thật”.“Có xinh không?”“…”.“Còn xinh hơn Vân Yên à”.Kiểu dò hỏi đến cùng này làm Lâm Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ đành lặng lẽ gật đầu.“So với ta thì sao?”

“Con người của ngươi đúng là không rảnh được phút nào, vừa mới từ trong động phủ Thiên Dương đi ra đã sang tu luyện ở sơn mạch Linh Mộc rồi. Muốn tìm được ngươi cũng phải mất không công ít sức”, Mặc Linh mặc bộ váy màu tím tôn lên vóc dáng yểu điệu, thấy Lâm Nhất đến thì hơi tỏ ra bất mãn nói.

Quan hệ của hai người đã được kéo lại gần hơn, đối diện với vẻ bất mãn của đại mỹ nhân này, Lâm Nhất cũng chỉ đành cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ, tìm ta có việc gì?”

Mặc Linh không đáp mà nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi dự định lúc nào đi, đi đâu?”

Lâm Nhất nghe vậy hơi ngẩn ra, thật không ngờ đối phương sẽ hỏi vấn đề này.

Advertisement

Ly biệt luôn đầy thương cảm, nhưng thiên hạ này làm gì có buổi tiệc nào không tàn. Ân tình giữa hắn và thư viện Thiên Phủ đã giải quyết xong, kiếm pháp trong cuộn tranh cũng đã lĩnh ngộ được, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi.

Lâm Nhất khẽ trầm giọng nói: “Nhiều nhất là bảy ngày, còn về đi đâu, tạm thời vẫn chưa quyết định. Trước khi Quần Long thịnh yến bắt đầu, ta muốn cố gắng đi đến thật nhiều nơi trong cổ vực Nam Hoa này, có lẽ sẽ đi đến di tích của Kiếm Tông xem sao”.

Advertisement

Kiếm Tông, là siêu cấp bá chủ đã từng thống lĩnh cổ vực Nam Hoa.

Bá Kiếm của hắn được truyền thừa từ Tông này, nếu có thể đến được di tích, may mắn tìm được kiếm chiêu bị khuyết của Bá Kiếm và kiếm quyết còn sót lại thì đương nhiên là tốt nhất.

Đương nhiên, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù gì Kiếm Tông đã bị huỷ diệt không biết bao lâu rồi. Chẳng qua cho dù không tìm được thì ắt cũng sẽ có chút thu hoạch gì đó.

“Bảy ngày sao? Đi cũng nhanh thật đó”.

Mặc Linh thoáng thổn thức, điểm đến tiếp theo của Lâm Nhất lại khiến nàng ta khá là ngạc nhiên. Nàng ta nhìn sang Lâm Nhất, bỗng nói: “Nhưng mà ngươi cứ như vậy bỏ đi, nha đầu Vân Yên kia phải làm thế nào?”

“Hử?”

Lâm Nhất nghe vậy thì ngẩn ra, hắn hơi ngạc nhiên, sao tự nhiên lại liên quan đến Liễu Vân Yên rồi.

Đợi sau khi đối phương giải thích một hồi, Lâm Nhất mới giật mình tỉnh ngộ. Hoá ra Mặc Linh này, ngày đó trong điện Tàng Thư sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ lại cho rằng mình có ý với Liễu Vân Yên.

Mất rất nhiều công sức Lâm Nhất mới miễn cưỡng giải thích được rõ ràng, nhưng mà Mặc Linh này lại đưa ra một vấn đề nữa.

“Vân Yên của nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, thế nào mà ngươi lại không vừa mắt chứ, mau lên, giái thích cho rõ ràng!”, Mặc Linh cười mím chi nhìn về phía Lâm Nhất, đáy mắt lộ ra vẻ đầy hứng thú.

Trong lòng Lâm Nhất cười khổ, đây có còn là đại sư tỷ của thư viện lúc đầu lạnh lùng như băng đá, một câu không vừa ý là muốn cho hắn bẽ mặt nữa không?

“Mau lên, mau lên, không nói rõ ràng sẽ không cho ngươi đi!”

Lâm Nhất bất đắc dĩ xin tha, khẽ giọng nói: “Ta đã có người mà mình thích rồi”.

“Thật à?”

“Là… thật”.

“Có xinh không?”

“…”.

“Còn xinh hơn Vân Yên à”.

Kiểu dò hỏi đến cùng này làm Lâm Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ đành lặng lẽ gật đầu.

“So với ta thì sao?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Con người của ngươi đúng là không rảnh được phút nào, vừa mới từ trong động phủ Thiên Dương đi ra đã sang tu luyện ở sơn mạch Linh Mộc rồi. Muốn tìm được ngươi cũng phải mất không công ít sức”, Mặc Linh mặc bộ váy màu tím tôn lên vóc dáng yểu điệu, thấy Lâm Nhất đến thì hơi tỏ ra bất mãn nói.Quan hệ của hai người đã được kéo lại gần hơn, đối diện với vẻ bất mãn của đại mỹ nhân này, Lâm Nhất cũng chỉ đành cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ, tìm ta có việc gì?”Mặc Linh không đáp mà nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi dự định lúc nào đi, đi đâu?”Lâm Nhất nghe vậy hơi ngẩn ra, thật không ngờ đối phương sẽ hỏi vấn đề này.AdvertisementLy biệt luôn đầy thương cảm, nhưng thiên hạ này làm gì có buổi tiệc nào không tàn. Ân tình giữa hắn và thư viện Thiên Phủ đã giải quyết xong, kiếm pháp trong cuộn tranh cũng đã lĩnh ngộ được, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi.Lâm Nhất khẽ trầm giọng nói: “Nhiều nhất là bảy ngày, còn về đi đâu, tạm thời vẫn chưa quyết định. Trước khi Quần Long thịnh yến bắt đầu, ta muốn cố gắng đi đến thật nhiều nơi trong cổ vực Nam Hoa này, có lẽ sẽ đi đến di tích của Kiếm Tông xem sao”.AdvertisementKiếm Tông, là siêu cấp bá chủ đã từng thống lĩnh cổ vực Nam Hoa.Bá Kiếm của hắn được truyền thừa từ Tông này, nếu có thể đến được di tích, may mắn tìm được kiếm chiêu bị khuyết của Bá Kiếm và kiếm quyết còn sót lại thì đương nhiên là tốt nhất.Đương nhiên, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù gì Kiếm Tông đã bị huỷ diệt không biết bao lâu rồi. Chẳng qua cho dù không tìm được thì ắt cũng sẽ có chút thu hoạch gì đó.“Bảy ngày sao? Đi cũng nhanh thật đó”.Mặc Linh thoáng thổn thức, điểm đến tiếp theo của Lâm Nhất lại khiến nàng ta khá là ngạc nhiên. Nàng ta nhìn sang Lâm Nhất, bỗng nói: “Nhưng mà ngươi cứ như vậy bỏ đi, nha đầu Vân Yên kia phải làm thế nào?”“Hử?”Lâm Nhất nghe vậy thì ngẩn ra, hắn hơi ngạc nhiên, sao tự nhiên lại liên quan đến Liễu Vân Yên rồi.Đợi sau khi đối phương giải thích một hồi, Lâm Nhất mới giật mình tỉnh ngộ. Hoá ra Mặc Linh này, ngày đó trong điện Tàng Thư sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ lại cho rằng mình có ý với Liễu Vân Yên.Mất rất nhiều công sức Lâm Nhất mới miễn cưỡng giải thích được rõ ràng, nhưng mà Mặc Linh này lại đưa ra một vấn đề nữa.“Vân Yên của nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, thế nào mà ngươi lại không vừa mắt chứ, mau lên, giái thích cho rõ ràng!”, Mặc Linh cười mím chi nhìn về phía Lâm Nhất, đáy mắt lộ ra vẻ đầy hứng thú.Trong lòng Lâm Nhất cười khổ, đây có còn là đại sư tỷ của thư viện lúc đầu lạnh lùng như băng đá, một câu không vừa ý là muốn cho hắn bẽ mặt nữa không?“Mau lên, mau lên, không nói rõ ràng sẽ không cho ngươi đi!”Lâm Nhất bất đắc dĩ xin tha, khẽ giọng nói: “Ta đã có người mà mình thích rồi”.“Thật à?”“Là… thật”.“Có xinh không?”“…”.“Còn xinh hơn Vân Yên à”.Kiểu dò hỏi đến cùng này làm Lâm Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ đành lặng lẽ gật đầu.“So với ta thì sao?”

Chương 1912: “Có xinh không?”