Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1947: “Tha cho bọn ta một mạng đi!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đặt cánh hoa vào trong hộp đựng kiếm, Lâm Nhất như một làn khói đen biến mất tại chỗ.Hắn rời khỏi chưa bao lâu, trong sa mạc tràn lên vô số sâu kiến màu nâu. Chỉ chớp mắt chúng đã nuốt chửng thi thể trên mặt đất, chỉ để lại vài mẩu xương khô.Trong Biển Trăng Khô, còn chưa hết một ngày đã có đến mấy nghìn người đổ xô vào. Sự yên tĩnh vốn có bị phá vỡ, sự giết chóc không dừng lại một khắc nào.Có người chết trong tay yêu thú nham hiểm, cát vàng nhuốm máu, còn chưa kịp thấy cổ mộ Tinh Quân đã bỏ mạng giữa đường.AdvertisementNhưng lại có càng nhiều người chết trong tay đồng loại của mình.Mỗi một nơi trong Biển Trăng Khô đều tràn ngập máu tanh và giết chóc, khiến người ta khó mà chống đỡ.AdvertisementMột khu vực đầm lầy tràn ngập mùi hôi thối, máu nhuộm đầy đất, thi thể của các đệ tử tông môn ngã dưới đất, không còn sự sống.Số thi thể đó đa số đều không còn nguyên vẹn, rải rác khắp nơi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Trong không khí lan tràn mùi máu tanh nồng đậm, khiến người ta vô cùng khó chịu.Ở trung tâm đầm lầy có một bụi cỏ khá kỳ lạ, xung quanh bụi cỏ lượn lờ khói xám. Nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện khói xám đó giống như một con du long to lớn, bao phủ lên thân cỏ, vô cùng kỳ lạ.Cỏ Hóa Long!Đó là cỏ Hóa Long, thiên tài địa bảo hiếm thấy, ở bên ngoài một khi hiện thế sẽ dẫn đến sự tranh chấp giữa cao thủ khắp nơi, có thể gặp nhưng không thể cầu.Nhưng trước mắt, mười mấy đệ tử tinh anh của các đại tông môn lại nhìn cỏ Hóa Long đứng im không nhúc nhích. Ngược lại, vẻ mặt hoảng sợ, người run lẩy bẩy, tay nắm binh khí run lên không ngừng.Chỉ vì bên cạnh cỏ Hóa Long có một người đứng đó.Người đó mặc áo đen tuyền, gương mặt không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng dừng trên cỏ Hóa Long, cũng không động đậy.Tay phải người đó nắm chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, trên mũi kiếm có máu nhỏ xuống từng giọt.Người này chính là Cơ Vô Dạ, đại đệ tử của Huyết Sát Môn, xếp thứ năm mươi ba trong Quần Long thịnh yến đợt trước, được gọi là Huyết Thủ Đồ Tể. Kiếm của hắn ta vừa nhanh vừa ác, sắc bén mà hung hãn, tàn bạo hơn cả đao trong tay đồ tể.Vốn dĩ trong đầm lầy lan tràn mùi hôi thối này có vài nhóm đệ tử tông môn đang đánh nhau vì cỏ Hóa Long.Nhưng không ngờ trong lúc loạn chiến, Cơ Vô Dạ đột nhiên xông tới, thấy người là giết, không phân biệt tông môn.Mỗi kiếm giết một người, chỉ chớp mắt đã có mười mấy người chết dưới kiếm của hắn ta, chết không toàn thây.Những người còn lại lập tức bị dọa sợ, không dám động đậy, chỉ có thể run rẩy nhìn người đó.“Cơ Vô Dạ, bọn ta không dám tranh bụi cỏ Hóa Long này với ngươi, có thể tha cho bọn ta một con đường sống không?”“Cơ công tử, ngươi là yêu nghiệt thiên tài bảng Long Vân, sẽ không chấp nhặt với bọn ta chứ?”“Bọn ta thật sự không biết bụi cỏ Hóa Long này đã được Cơ công tử nhắm trúng”.“Tha cho bọn ta một mạng đi!”Sự giằng co lúc này quả thật quá sức chịu đựng, cuối cùng những đệ tử tông môn còn lại cũng không thể chịu được nữa, đồng loạt lên tiếng xin tha.
Đặt cánh hoa vào trong hộp đựng kiếm, Lâm Nhất như một làn khói đen biến mất tại chỗ.
Hắn rời khỏi chưa bao lâu, trong sa mạc tràn lên vô số sâu kiến màu nâu. Chỉ chớp mắt chúng đã nuốt chửng thi thể trên mặt đất, chỉ để lại vài mẩu xương khô.
Trong Biển Trăng Khô, còn chưa hết một ngày đã có đến mấy nghìn người đổ xô vào. Sự yên tĩnh vốn có bị phá vỡ, sự giết chóc không dừng lại một khắc nào.
Có người chết trong tay yêu thú nham hiểm, cát vàng nhuốm máu, còn chưa kịp thấy cổ mộ Tinh Quân đã bỏ mạng giữa đường.
Advertisement
Nhưng lại có càng nhiều người chết trong tay đồng loại của mình.
Mỗi một nơi trong Biển Trăng Khô đều tràn ngập máu tanh và giết chóc, khiến người ta khó mà chống đỡ.
Advertisement
Một khu vực đầm lầy tràn ngập mùi hôi thối, máu nhuộm đầy đất, thi thể của các đệ tử tông môn ngã dưới đất, không còn sự sống.
Số thi thể đó đa số đều không còn nguyên vẹn, rải rác khắp nơi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Trong không khí lan tràn mùi máu tanh nồng đậm, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ở trung tâm đầm lầy có một bụi cỏ khá kỳ lạ, xung quanh bụi cỏ lượn lờ khói xám. Nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện khói xám đó giống như một con du long to lớn, bao phủ lên thân cỏ, vô cùng kỳ lạ.
Cỏ Hóa Long!
Đó là cỏ Hóa Long, thiên tài địa bảo hiếm thấy, ở bên ngoài một khi hiện thế sẽ dẫn đến sự tranh chấp giữa cao thủ khắp nơi, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nhưng trước mắt, mười mấy đệ tử tinh anh của các đại tông môn lại nhìn cỏ Hóa Long đứng im không nhúc nhích. Ngược lại, vẻ mặt hoảng sợ, người run lẩy bẩy, tay nắm binh khí run lên không ngừng.
Chỉ vì bên cạnh cỏ Hóa Long có một người đứng đó.
Người đó mặc áo đen tuyền, gương mặt không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng dừng trên cỏ Hóa Long, cũng không động đậy.
Tay phải người đó nắm chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, trên mũi kiếm có máu nhỏ xuống từng giọt.
Người này chính là Cơ Vô Dạ, đại đệ tử của Huyết Sát Môn, xếp thứ năm mươi ba trong Quần Long thịnh yến đợt trước, được gọi là Huyết Thủ Đồ Tể. Kiếm của hắn ta vừa nhanh vừa ác, sắc bén mà hung hãn, tàn bạo hơn cả đao trong tay đồ tể.
Vốn dĩ trong đầm lầy lan tràn mùi hôi thối này có vài nhóm đệ tử tông môn đang đánh nhau vì cỏ Hóa Long.
Nhưng không ngờ trong lúc loạn chiến, Cơ Vô Dạ đột nhiên xông tới, thấy người là giết, không phân biệt tông môn.
Mỗi kiếm giết một người, chỉ chớp mắt đã có mười mấy người chết dưới kiếm của hắn ta, chết không toàn thây.
Những người còn lại lập tức bị dọa sợ, không dám động đậy, chỉ có thể run rẩy nhìn người đó.
“Cơ Vô Dạ, bọn ta không dám tranh bụi cỏ Hóa Long này với ngươi, có thể tha cho bọn ta một con đường sống không?”
“Cơ công tử, ngươi là yêu nghiệt thiên tài bảng Long Vân, sẽ không chấp nhặt với bọn ta chứ?”
“Bọn ta thật sự không biết bụi cỏ Hóa Long này đã được Cơ công tử nhắm trúng”.
“Tha cho bọn ta một mạng đi!”
Sự giằng co lúc này quả thật quá sức chịu đựng, cuối cùng những đệ tử tông môn còn lại cũng không thể chịu được nữa, đồng loạt lên tiếng xin tha.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đặt cánh hoa vào trong hộp đựng kiếm, Lâm Nhất như một làn khói đen biến mất tại chỗ.Hắn rời khỏi chưa bao lâu, trong sa mạc tràn lên vô số sâu kiến màu nâu. Chỉ chớp mắt chúng đã nuốt chửng thi thể trên mặt đất, chỉ để lại vài mẩu xương khô.Trong Biển Trăng Khô, còn chưa hết một ngày đã có đến mấy nghìn người đổ xô vào. Sự yên tĩnh vốn có bị phá vỡ, sự giết chóc không dừng lại một khắc nào.Có người chết trong tay yêu thú nham hiểm, cát vàng nhuốm máu, còn chưa kịp thấy cổ mộ Tinh Quân đã bỏ mạng giữa đường.AdvertisementNhưng lại có càng nhiều người chết trong tay đồng loại của mình.Mỗi một nơi trong Biển Trăng Khô đều tràn ngập máu tanh và giết chóc, khiến người ta khó mà chống đỡ.AdvertisementMột khu vực đầm lầy tràn ngập mùi hôi thối, máu nhuộm đầy đất, thi thể của các đệ tử tông môn ngã dưới đất, không còn sự sống.Số thi thể đó đa số đều không còn nguyên vẹn, rải rác khắp nơi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Trong không khí lan tràn mùi máu tanh nồng đậm, khiến người ta vô cùng khó chịu.Ở trung tâm đầm lầy có một bụi cỏ khá kỳ lạ, xung quanh bụi cỏ lượn lờ khói xám. Nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện khói xám đó giống như một con du long to lớn, bao phủ lên thân cỏ, vô cùng kỳ lạ.Cỏ Hóa Long!Đó là cỏ Hóa Long, thiên tài địa bảo hiếm thấy, ở bên ngoài một khi hiện thế sẽ dẫn đến sự tranh chấp giữa cao thủ khắp nơi, có thể gặp nhưng không thể cầu.Nhưng trước mắt, mười mấy đệ tử tinh anh của các đại tông môn lại nhìn cỏ Hóa Long đứng im không nhúc nhích. Ngược lại, vẻ mặt hoảng sợ, người run lẩy bẩy, tay nắm binh khí run lên không ngừng.Chỉ vì bên cạnh cỏ Hóa Long có một người đứng đó.Người đó mặc áo đen tuyền, gương mặt không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng dừng trên cỏ Hóa Long, cũng không động đậy.Tay phải người đó nắm chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, trên mũi kiếm có máu nhỏ xuống từng giọt.Người này chính là Cơ Vô Dạ, đại đệ tử của Huyết Sát Môn, xếp thứ năm mươi ba trong Quần Long thịnh yến đợt trước, được gọi là Huyết Thủ Đồ Tể. Kiếm của hắn ta vừa nhanh vừa ác, sắc bén mà hung hãn, tàn bạo hơn cả đao trong tay đồ tể.Vốn dĩ trong đầm lầy lan tràn mùi hôi thối này có vài nhóm đệ tử tông môn đang đánh nhau vì cỏ Hóa Long.Nhưng không ngờ trong lúc loạn chiến, Cơ Vô Dạ đột nhiên xông tới, thấy người là giết, không phân biệt tông môn.Mỗi kiếm giết một người, chỉ chớp mắt đã có mười mấy người chết dưới kiếm của hắn ta, chết không toàn thây.Những người còn lại lập tức bị dọa sợ, không dám động đậy, chỉ có thể run rẩy nhìn người đó.“Cơ Vô Dạ, bọn ta không dám tranh bụi cỏ Hóa Long này với ngươi, có thể tha cho bọn ta một con đường sống không?”“Cơ công tử, ngươi là yêu nghiệt thiên tài bảng Long Vân, sẽ không chấp nhặt với bọn ta chứ?”“Bọn ta thật sự không biết bụi cỏ Hóa Long này đã được Cơ công tử nhắm trúng”.“Tha cho bọn ta một mạng đi!”Sự giằng co lúc này quả thật quá sức chịu đựng, cuối cùng những đệ tử tông môn còn lại cũng không thể chịu được nữa, đồng loạt lên tiếng xin tha.