Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1967: “Phiền phức”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Chỉ chớp mắt, hắn ta đã tung ra không biết bao nhiêu quyền, hai bàn tay hoá thành vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ.Lại một tiếng nổ rung trời vang lên, Ma cương lục nhãn kia bị hắn ta đánh cho cả người khảm chặt lên bức tường.“Chết!”AdvertisementĐáy mắt Quách Húc bắn ra hàn mang, lôi quang trên người chớp nháy liên tục. Trong lúc lôi mang chớp nháy, khí thế trên người hắn ta ầm ầm tăng vọt lên, đến khi khí thế kia đạt đến mức giới hạn, bàn tay phải siết chặt thành quyền, hắn ta dồn hết sức mạnh đỉnh phong này nện lên đầu của Ma cương.Rầm!Đầu của Ma cương lục nhãn kéo theo nửa thân trên của nó lún chặt vào trong mặt tường, như thể một cây lao bị ghim lên tấm bia bắn.AdvertisementLâm Nhất khẽ nhíu mày, nhìn con Ma cương đang bám riết lấy mình, mắt thấy vết thương bị đâm xuyên qua người lúc nãy đang từ từ đẩy thịt lên trông khá là kinh tởm rồi dần dần liền lại.Không lâu sau, vết thương do sáu luồng kiếm mang đâm xuyên qua người đã hồi phục hoàn toàn.Ma cương lục nhãn này lại giống như tường đồng vách sắt, trường kiếm được ngưng tụ từ vải áo trong tay chém lên người nó phát ra những tiếng bồm bộp.“Phiền phức”.Dương Phàm rót Chân nguyên vào, roi Xích Luyện trong tay tựa như rồng như rắn bay múa, khí thế khoáng đạt, khiến cho hai con Ma cương đều không thể áp sát đến người hắn ta, chỉ cần khẽ chạm vào cây roi đã lập tức bị đánh bay ra.Lạnh lùng hừ một tiếng, roi Xích Luyện kia đã quấn vào cổ của một Ma cương lục nhãn, sau đó bị hất mạnh ra ngoài đập lên người một con Ma cương khác đang lao đến.Rầm!Một tiếng nổ vang lên, hai con Ma cương đập mạnh vào nhau, hự lên một tiếng trầm đục rồi văng mạnh ra xa.Nhưng chúng chỉ giãy giụa trên đất chốc lát, ngay sau đó hai con Ma cương lại đứng dậy một lần nữa.Quách Húc bên cạnh vừa mới nghỉ ngơi được một thoáng, hai mắt hắn ta lại trợn tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn con Ma cương lục nhãn lúc nãy bị cắm vào trong tường đang từ từ, chầm chậm bò ra.Kiếm vải trong tay Lâm Nhất phát ra ánh sáng màu bạc chói mắt, làm sáng bừng cả căn thạch thất, sau đó lại giống như móng vuốt khổng lồ của mãnh thú hung hãn đập lên người Ma cương.Bốp!Trong miệng Ma cương ói ra rất nhiều nội tạng đã bị đánh đến nát nhừ, cơ thể nặng nề bị đập bay lên không trung sau đó va mạnh vào bức tường ở phía xa.Uỳnh!Cả bức tường bên đó bị đổ sập xuống sau cú va chạm, vô số đá vụn đổ xuống chôn cơ thể của Ma thi ở bên dưới.“Cứ thế này không ổn, khả năng phòng ngự và hồi phục của chúng quá đáng sợ, hoặc là bây giờ rời đi, nếu không chúng ta đều sẽ phải hao sạch sức lực mà chết ở đây. Dương Phàm, ngươi nghĩ cách đi”.Quách Húc vừa ứng phó với Ma cương đã hồi phục lại hoàn toàn mà cảm thấy to cả đầu.Lôi kình bao hàm trong quyền mang của hắn ta tương đối dồi dào, loại uy lực đó cực kỳ khủng bố nhưng lại không thể xuyên qua được người Ma cương thì cũng chỉ tốn công vô ích.
Chỉ chớp mắt, hắn ta đã tung ra không biết bao nhiêu quyền, hai bàn tay hoá thành vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Lại một tiếng nổ rung trời vang lên, Ma cương lục nhãn kia bị hắn ta đánh cho cả người khảm chặt lên bức tường.
“Chết!”
Advertisement
Đáy mắt Quách Húc bắn ra hàn mang, lôi quang trên người chớp nháy liên tục. Trong lúc lôi mang chớp nháy, khí thế trên người hắn ta ầm ầm tăng vọt lên, đến khi khí thế kia đạt đến mức giới hạn, bàn tay phải siết chặt thành quyền, hắn ta dồn hết sức mạnh đỉnh phong này nện lên đầu của Ma cương.
Rầm!
Đầu của Ma cương lục nhãn kéo theo nửa thân trên của nó lún chặt vào trong mặt tường, như thể một cây lao bị ghim lên tấm bia bắn.
Advertisement
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nhìn con Ma cương đang bám riết lấy mình, mắt thấy vết thương bị đâm xuyên qua người lúc nãy đang từ từ đẩy thịt lên trông khá là kinh tởm rồi dần dần liền lại.
Không lâu sau, vết thương do sáu luồng kiếm mang đâm xuyên qua người đã hồi phục hoàn toàn.
Ma cương lục nhãn này lại giống như tường đồng vách sắt, trường kiếm được ngưng tụ từ vải áo trong tay chém lên người nó phát ra những tiếng bồm bộp.
“Phiền phức”.
Dương Phàm rót Chân nguyên vào, roi Xích Luyện trong tay tựa như rồng như rắn bay múa, khí thế khoáng đạt, khiến cho hai con Ma cương đều không thể áp sát đến người hắn ta, chỉ cần khẽ chạm vào cây roi đã lập tức bị đánh bay ra.
Lạnh lùng hừ một tiếng, roi Xích Luyện kia đã quấn vào cổ của một Ma cương lục nhãn, sau đó bị hất mạnh ra ngoài đập lên người một con Ma cương khác đang lao đến.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên, hai con Ma cương đập mạnh vào nhau, hự lên một tiếng trầm đục rồi văng mạnh ra xa.
Nhưng chúng chỉ giãy giụa trên đất chốc lát, ngay sau đó hai con Ma cương lại đứng dậy một lần nữa.
Quách Húc bên cạnh vừa mới nghỉ ngơi được một thoáng, hai mắt hắn ta lại trợn tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn con Ma cương lục nhãn lúc nãy bị cắm vào trong tường đang từ từ, chầm chậm bò ra.
Kiếm vải trong tay Lâm Nhất phát ra ánh sáng màu bạc chói mắt, làm sáng bừng cả căn thạch thất, sau đó lại giống như móng vuốt khổng lồ của mãnh thú hung hãn đập lên người Ma cương.
Bốp!
Trong miệng Ma cương ói ra rất nhiều nội tạng đã bị đánh đến nát nhừ, cơ thể nặng nề bị đập bay lên không trung sau đó va mạnh vào bức tường ở phía xa.
Uỳnh!
Cả bức tường bên đó bị đổ sập xuống sau cú va chạm, vô số đá vụn đổ xuống chôn cơ thể của Ma thi ở bên dưới.
“Cứ thế này không ổn, khả năng phòng ngự và hồi phục của chúng quá đáng sợ, hoặc là bây giờ rời đi, nếu không chúng ta đều sẽ phải hao sạch sức lực mà chết ở đây. Dương Phàm, ngươi nghĩ cách đi”.
Quách Húc vừa ứng phó với Ma cương đã hồi phục lại hoàn toàn mà cảm thấy to cả đầu.
Lôi kình bao hàm trong quyền mang của hắn ta tương đối dồi dào, loại uy lực đó cực kỳ khủng bố nhưng lại không thể xuyên qua được người Ma cương thì cũng chỉ tốn công vô ích.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Chỉ chớp mắt, hắn ta đã tung ra không biết bao nhiêu quyền, hai bàn tay hoá thành vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ.Lại một tiếng nổ rung trời vang lên, Ma cương lục nhãn kia bị hắn ta đánh cho cả người khảm chặt lên bức tường.“Chết!”AdvertisementĐáy mắt Quách Húc bắn ra hàn mang, lôi quang trên người chớp nháy liên tục. Trong lúc lôi mang chớp nháy, khí thế trên người hắn ta ầm ầm tăng vọt lên, đến khi khí thế kia đạt đến mức giới hạn, bàn tay phải siết chặt thành quyền, hắn ta dồn hết sức mạnh đỉnh phong này nện lên đầu của Ma cương.Rầm!Đầu của Ma cương lục nhãn kéo theo nửa thân trên của nó lún chặt vào trong mặt tường, như thể một cây lao bị ghim lên tấm bia bắn.AdvertisementLâm Nhất khẽ nhíu mày, nhìn con Ma cương đang bám riết lấy mình, mắt thấy vết thương bị đâm xuyên qua người lúc nãy đang từ từ đẩy thịt lên trông khá là kinh tởm rồi dần dần liền lại.Không lâu sau, vết thương do sáu luồng kiếm mang đâm xuyên qua người đã hồi phục hoàn toàn.Ma cương lục nhãn này lại giống như tường đồng vách sắt, trường kiếm được ngưng tụ từ vải áo trong tay chém lên người nó phát ra những tiếng bồm bộp.“Phiền phức”.Dương Phàm rót Chân nguyên vào, roi Xích Luyện trong tay tựa như rồng như rắn bay múa, khí thế khoáng đạt, khiến cho hai con Ma cương đều không thể áp sát đến người hắn ta, chỉ cần khẽ chạm vào cây roi đã lập tức bị đánh bay ra.Lạnh lùng hừ một tiếng, roi Xích Luyện kia đã quấn vào cổ của một Ma cương lục nhãn, sau đó bị hất mạnh ra ngoài đập lên người một con Ma cương khác đang lao đến.Rầm!Một tiếng nổ vang lên, hai con Ma cương đập mạnh vào nhau, hự lên một tiếng trầm đục rồi văng mạnh ra xa.Nhưng chúng chỉ giãy giụa trên đất chốc lát, ngay sau đó hai con Ma cương lại đứng dậy một lần nữa.Quách Húc bên cạnh vừa mới nghỉ ngơi được một thoáng, hai mắt hắn ta lại trợn tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn con Ma cương lục nhãn lúc nãy bị cắm vào trong tường đang từ từ, chầm chậm bò ra.Kiếm vải trong tay Lâm Nhất phát ra ánh sáng màu bạc chói mắt, làm sáng bừng cả căn thạch thất, sau đó lại giống như móng vuốt khổng lồ của mãnh thú hung hãn đập lên người Ma cương.Bốp!Trong miệng Ma cương ói ra rất nhiều nội tạng đã bị đánh đến nát nhừ, cơ thể nặng nề bị đập bay lên không trung sau đó va mạnh vào bức tường ở phía xa.Uỳnh!Cả bức tường bên đó bị đổ sập xuống sau cú va chạm, vô số đá vụn đổ xuống chôn cơ thể của Ma thi ở bên dưới.“Cứ thế này không ổn, khả năng phòng ngự và hồi phục của chúng quá đáng sợ, hoặc là bây giờ rời đi, nếu không chúng ta đều sẽ phải hao sạch sức lực mà chết ở đây. Dương Phàm, ngươi nghĩ cách đi”.Quách Húc vừa ứng phó với Ma cương đã hồi phục lại hoàn toàn mà cảm thấy to cả đầu.Lôi kình bao hàm trong quyền mang của hắn ta tương đối dồi dào, loại uy lực đó cực kỳ khủng bố nhưng lại không thể xuyên qua được người Ma cương thì cũng chỉ tốn công vô ích.